Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2404
Dương Thụ không biết suy nghĩ trong lòng anh ta, thấy anh ta rời đi, tưởng là không muốn đợi ở đây nên chỉ hừ lạnh một tiếng rồi tiếp tục đứng đó đợi.
Cả một ngày, Dương Thụ thấy ba lãnh đạo đơn vị khác ra ra vào vào cánh cửa kia, nhìn vẻ mặt ai cũng căng thẳng, bầu không khí nặng nề khiến anh ta có dự cảm không ổn.
Nhưng anh ta không dám tùy ý lao vào, sợ không chỉ không cứu được Nhiếp Nhiên mà còn tự kéo mình vào, gây thêm phiền phức.
Thời gian chậm rãi trôi qua, cho đến khi bầu trời ngoài cửa sổ từ từ sáng lên.
“Tôi nói này, anh từ bỏ đi, đã đứng cả đêm rồi, anh không mệt, tôi nhìn cũng mệt thay anh.” Một binh lính cau mày nói với anh ta.
“Nếu anh mệt thì đi nghỉ đi.” Dương Thụ dửng dưng trả lời.
Binh lính kia lắc đầu, bàn giao xong công việc cho người khác mới rời phòng làm việc, đi về nghỉ.
Trên hành lang khôi phục sự yên tĩnh.
Dương Thụ đã đứng ở đó cả một đêm mà không quan tâm đến cái chân đau của mình.
Bởi vì mỗi phút trôi qua đối với Nhiếp Nhiên mà nói sẽ giảm đi một phần cơ hội, cứ chờ đợi nữa thật sự không kịp.
Đúng lúc này, một lính cần vụ đi ra khỏi phòng làm việc, đến nhà vệ sinh ở chỗ rẽ trên hành lang.
Dương Thụ bỗng nảy ra một suy nghĩ, dù sao lúc này bên ngoài phòng làm việc không có ai, không bằng… lén chuồn vào, xem có cơ hội gặp được Tiểu đoàn trưởng không.
Anh ta càng nghĩ càng cảm thấy cách này không tệ, vì vậy lén đến gần cửa phòng làm việc, sau đó chạy vào trong như một làn khói.
Năm phút sau, lính cần vụ kia quay lại không thấy Dương Thụ đâu nữa, cho là anh ta đợi cả đêm nên từ bỏ ý định về rồi nên không để ý nữa, về phòng tiếp tục làm việc.
Lúc này Uông Tư Minh cũng tới đây, anh ta lấy được không ít tin tức từ chỗ Vu Thừa Chinh, muốn nói với Dương Thụ để anh ta yên tâm hơn. Nhưng ai ngờ bên ngoài phòng làm việc đã không còn bóng dáng Dương Thụ nữa rồi.
Anh ta tưởng Dương Thụ bị Tiểu đoàn trưởng Lý đuổi về nên không ở lại nữa, nghĩ là đợi gặp anh ta rồi sẽ nói. Đáng tiếc đến tận lúc tắt đèn, Uống Tự Minh cũng không thấy Dương Thụ đầu, anh ta như bốc hơi khỏi nhân gian.
Đêm dần trôi qua.
Theo quy định thì hôm nay chính là ngày Nhiếp Nhiên bị bàn giao.
Vu Thừa Chinh nói với Uông Tư minh là chuyện này liên quan đến hai mạng người nên chuyện chuyển giao Nhiếp Nhiên là không thể thay đổi được, ngay cả Tiểu đoàn trưởng cũng không có cách nào. Vì thế sáng sớm hôm nay khi trời còn chưa sáng, Uông Tư Minh đã đợi trước tòa nhà giam Nhiếp Nhiên.
Đây là giao hẹn mà anh ta quấy rầy Vu Thừa Chinh mãi mới có được, đó là trước khi chuyển giao cho anh ta nói với Nhiếp Nhiên mấy câu.
Gió rét thổi qua, Uông Tư Minh đứng ở dưới tầng chờ đợi. Sau khoảng nửa tiếng, Vu Thừa Chinh cho anh ta lên tầng nói chuyện với Nhiếp Nhiên.
“Tôi giấu Tiểu đoàn trưởng cho cậu vào, không có nhiều thời gian đầu, cậu tranh thủ đi.” Uông Tư Minh rất cảm kích, cảm ơn anh ta rồi vội vàng lên tầng. Anh ta chưa bao giờ đến “phòng tối” trong truyền thuyết này, hôm nay bước vào mới phát hiện nơi này đúng là xứng danh phòng tối.
Đẩy cửa ra, bên trong tối đen không có một chút ánh sáng nào.
Thị giác của anh ta còn chưa kịp thích ứng đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc truyền tới: “Uống Tự Minh? Sao anh lại ở đây?” Trong bóng tối, anh ta thấy cái bóng đen kia đứng lên, đi đến chỗ mình. Nhờ vào ánh đèn mờ trên hành lang chiếu vào, cuối cùng anh ta cũng thấy rõ mặt mũi Nhiếp Nhiên, mấy ngày không gặp, sắc mặt cô không tệ, không kém như trong tưởng tượng.
“Là đội phó lén cho tôi vào, cho nên tôi không có nhiều thời gian.” Anh ta vội nói tiếp: “Tôi muốn nói với cô là cô đừng lo lắng, tôi sẽ bảo ba tôi nghĩ cách can dự vào chuyện này, bảo vệ cô.” Nhiếp Nhiên cau mày: “Ba anh?” Bảo Uông Phủ bảo vệ cô?
Uông Tư Minh tưởng nhà họ Uông là vạn năng à?
“Đến Tiểu đoàn trưởng cũng không làm được, anh tưởng ba anh làm được sao?” Hơn nữa bây giờ nhà họ Uông do Uông Phủ làm chủ, không phải là Uông Tư Minh.