Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2334
GIẾT NGƯỜI TRONG ĐÊM ĐEN
Nếu đã chắc chắn phải đánh trận này, đương nhiên tất cả mọi người đều phải chuẩn bị thật tốt. Nhưng tin tình báo của Nhiếp Nhiên quá ít, không biết ngày tháng cụ thể nên cô hơi lo lắng sẽ sai ngày.
“Yên tâm, bên chỗ Trì Tranh Bắc có động tĩnh gì, tôi sẽ biết ngay, cô không cần lo lắng.” Mạc Thừa nói với cô.
Nhiếp Nhiên hỏi: “Anh biết ngay? Anh phái người canh chừng à?”
“Tôi cần gì phải phái người canh chừng, bọn chúng cài được người vào chỗ tôi, vậy tôi cài mấy người vào đó có gì khó.”
“Bọn chúng cài người vào đây?” Nhiếp
Nhiên ngẩn ra: “Ý anh là chỗ anh còn có người của Trì Tranh Bắc?”
“Có chứ, cô cũng biết.” Mạc Thừa ngồi uống rượu, tư thế ngang ngược mà huênh hoang.
“Ai?” Nhiếp Nhiện cảnh giác.
Không thể nào.
Trừ Cửu Miêu ra, cô thật sự không biết người nào của Trì Tranh Bắc cả. Ngay cả
Trì Tranh Bắc mà cô cũng chưa thể coi là có tiếp xúc được.
“Cái tên dí súng vào đầu cô ấy.”
Nhiếp Nhiên kinh ngạc nói: “Là hắn?!”
Mạc Thừa gật đầu: “Ừ.”
“Sao anh lại phát hiện ra?” Nhiếp Nhiên tò mò hỏi.
Mạc Thừa lắc ly rượu, thờ ơ nói: “Lúc ấy cảnh sát đuổi theo chúng ta, kết quả hắn ta lại rút súng ra để bị nhìn thấy, sau đó còn
ầm ĩ lên quấy nhiễu cô nên tôi cảm thấy không ổn.”
“Anh không có chứng cứ?”
“Tôi cần chứng cứ làm gì? Tôi không phải là cảnh sát, cũng không phải quân nhân, nếu nghi ngờ, chẳng lẽ tôi còn giữ lại quan sát à?”
Nhiếp Nhiên hơi khựng lại, đúng thế, câu hỏi này thật thừa thãi. Đám người này đâu có để ý những thứ đó.
Nhiếp Nhiên gật đầu: “Anh nói đúng, thà giết lầm còn hơn bỏ sót, huống hồ còn là một tên ngu.”
Cô không quên những chuyện tên ngu xuẩn kia làm trên đường, chết cũng đáng.
“Xem ra cô rất hận hắn.” Mạc Thừa bật cười.
Nhiếp Nhiên liếc hắn: “Tôi chưa bao giờ nương tay với ai dí súng vào đầu mình.”
Không còn sự lo lắng kia nữa, cộng thêm
Mạc Thừa lúc nào cũng có thể biết được động tĩnh của Quân khu 9 nên Nhiếp
Nhiên thả lỏng hơn hẳn.
Dù sao toàn bộ kế hoạch đã hoàn thiện rồi, tiếp theo chỉ cần chờ Trì Tranh Bắc và
Quân khu 9 khai chiến thôi.
Lúc này vết thương trên cánh tay cô đã hồi phục, cũng bắt đầu huấn luyện. Ngày nào cô cũng ra ngoài chạy nhưng không chạy xa, chỉ chạy ngay trong rừng cây bên ngoài nhà, ai cũng thấy được.
Hầu như lúc nào cũng đến bữa trưa cô mới về, ăn xong trở về ngủ trưa, buổi tối ăn xong lại ra ngoài chạy, cuối cùng về nghỉ ngơi.
Ngày nào cô cũng trôi qua một cách đơn giản mà nhàm chán như thế.
Mạc Thừa thỉnh thoảng lại nhìn cô qua cửa sổ tầng hai.
Vào chạng vạng tối một hôm, Nhiếp Nhiên
chuẩn bị trở về ăn tối thì gặp Mạc Thừa xuống tầng, còn chưa nói với hắn câu nào thì điện thoại của hắn đã vang lên.
Không biết đối phương nói gì mà hắn lại cười nhìn về phía Nhiếp Nhiên.
Nhiếp Nhiên như bị lây, cũng cười theo.
Đó là nụ cười chỉ có bọn họ mới hiểu được.
Cũng là nụ cười sau khi chờ đợi đã lâu, điều mong đợi đã đến.
Mạc Thừa cúp điện thoại, đi tới trước mặt
Nhiếp Nhiên: “Quân khu 9 bắt đầu động thủ rồi, có lẽ buổi tối sẽ tấn công toàn diện.”
Nhiếp Nhiên cười, mắt sáng lấp lánh: “Rất tốt, đêm đem giết người chính là thời cơ tôt.”
Mạc Thừa cảm thấy cô quá hợp khẩu vị của mình. Hoặc có thể nói, không có ai thú vị bằng cô. Mỗi chữ, mỗi câu cô nói ra đều đúng ý hắn.
“Đi thôi, Quân khu 9 động thủ, chúng ta cũng phải bắt đầu rồi.” Nhiếp Nhiên nói với hắn xong, bước nhanh đến phòng khách.
Mạc Thừa cũng đi cùng cô.
Đám người kia nghe được tin tức này thì không buồn ăn cơm nữa, mỗi tên cầm một cái bánh bao chạy đi chuẩn bị súng đạn.
Tốc độ của bọn chúng rất nhanh, dù sao cũng đã chuẩn bị lâu rồi, tuy bọn chúng không yên tâm với kế hoạch này nhưng vẫn rất mong đợi và phấn khởi.
Tất cả mọi người đều đã chuẩn bị ổn thỏa.
Nhiếp Nhiên đồng ý sẽ đánh trận đầu, dĩ nhiên phải xuất phát đầu tiên.
“Chuẩn bị lâu như vậy, lần này phải xem cô rồi.” Mạc Thừa nói với cô.
Nhiếp Nhiên cười: “Yên tâm, tôi sẽ không thua đâu.”
Cô đợi lâu đến thế, cuối cùng giờ khắc này
cũng tới, làm sao có thể dễ dàng thua được?
Cô dẫn hơn ba mươi người nhanh chóng biến mất trong đêm tối.