Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2332
MỘT BỮA CƠM TỐI
Lần này anh đi ra ngoài họp vừa vặn với lúc Nhiếp Nhiên diễn luyện, nếu anh nói thì sẽ bị lộ thời gian huấn luyện của bọn họ.
“Không nói thì thôi, cháu họp chỉ cần ba ngày, bọn họ phải diễn luyện một tuần, cháu đi về vẫn kịp.”
Anh tin dù không nói, Nhiếp Nhiên cũng sẽ không để ý. Lúc làm việc và huấn luyện, cô luôn luôn tỉnh táo hơn anh.
“Đến lúc đó sẽ chờ cháu chiến thắng trở về.” Lý Tông Dũng trả lại tài liệu cho anh, trong mắt ánh lên vẻ yên tâm và hài lòng.
Ông rất yên tâm về người học trò một tay mình dạy dỗ này. Trừ việc… trong tình cảm
thì cứ như kẻ ngốc. 2
“Nếu không còn chuyện gì nữa thì cháu về phòng làm việc đây.” Dịch Sùng Chiêu nhận lấy tài liệu, đứng lên.
Lý Tông Dũng thấy sắc mặt anh rất kém vì thức liên tiếp mấy đêm liền khiển trách:
“Mau về phòng nghỉ đi, thức mấy ngày rồi, đến lúc đó tinh thần diện mạo không tốt, làm sao bàn bạc được với bọn họ?”
“Cháu về làm nốt ít việc đang dở rồi về nghỉ ngơi.”
“Cháu tự điều chỉnh, đừng để mình một quá.”
Lý Tông Dũng chỉ dặn dò anh một câu rồi bảo anh về. Anh về phòng làm việc làm thêm hai tiếng nữa mới coi như tàm tạm.
Sự mệt mỏi mấy ngày liên tiếp lúc này càng rõ ràng, anh không muốn đi về ký túc xá mà khóa cửa phòng làm việc, nằm lên cái sofa đơn ngủ luôn. Không biết là vì quá mệt hay vì đã làm hòa với Nhiếp Nhiên mà
anh thấy rất dễ chịu, ngủ một mạch đến lúc trời tối, ngay cả giờ cơm cũng bỏ lỡ.
Trong cơn mơ mơ màng màng thì có tiếng gõ cửa vang lên làm anh cau mày lại.
Khoảng thời gian này anh không xuống tầng ăn cơm, phần lớn đều là Vu Thừa
Chinh mang lên, nhưng có lẽ gần đây tâm trạng anh không tốt nên anh ta đều để cơm cửa xong là đi luôn.
Sao hôm nay lại gõ cửa?
Anh khó chịu đứng dậy, đi mở cửa. Vừa mở ra đã thấy Nhiếp Nhiên đứng ở bên ngoài.
Trong nháy mắt đó anh còn tưởng là mình đang nằm mơ.
“Nhiếp Nhiên?”
Cô cười, khoanh hai tay trước ngực hỏi:
“Anh có biết bây giờ là mấy giờ rồi không?”
“Mấy giờ rồi?” Dịch Sùng Chiêu vẫn chưa tỉnh hẳn, ngây ngốc hỏi.
“Còn mười phút nữa là đến chín rưỡi.” Cô nhắc nhở.
Anh ngẩng đầu nhìn đồng hồ, quả nhiên đã sắp chín rưỡi rồi, chẳng trách dưới tầng không có tiếng người, hóa ra đã muộn như vậy.
“Xin lỗi, anh ngủ quên, anh… không cố ý đâu…” Anh chưa bao giờ hỗn loạn thế này.
Từ sau khi vào đơn vị anh chưa ngủ say bao giờ, nhất thời cũng không biết nên làm thế nào.
Giờ hẹn huấn luyện của bọn họ là đúng bảy giờ tối, có nghĩa là Nhiếp Nhiên đã đợi anh hơn hai tiếng rồi.
Trời lạnh như thế này, cô lại đợi mình hơn hai tiếng ở sân huấn luyện. Nghĩ đến thôi anh đã thấy đau lòng, vội vàng xin lỗi:
“Anh xin lỗi, thật sự xin lỗi em…”
Nhiếp Nhiên nhân lúc anh xin lỗi mượn ánh đèn ngoài hành lang nhìn thấy cái sofa nhăn nhúm: “Anh đang ngủ à?”
“Ừ.” Dịch Sùng Chiêu nói thật: “Anh chỉ định nhắm mắt một lúc, không ngờ lại ngủ quên.”
Nhiếp Nhiên cười, không hề trách anh, chỉ hỏi: “Anh chưa ăn cơm đúng không?”
“Em mang cơm cho anh à?” Anh kinh ngạc hỏi.
Đáng tiếc Nhiếp Nhiên lại lắc đầu:
“Không.”
Cô không biết Dịch Sùng Chiêu đang ngủ, còn tưởng anh vừa làm việc vừa ăn cơm trong phòng như mấy ngày trước, sau đó tự huấn luyện hơn hai tiếng mới thấy không ổn nên đi lên đây, sao có thể mang cơm cho anh được?
Anh thấy cô lắc đầu thì cũng cảm thấy mình nghĩ nhiều rồi, sao cô mang cơm đến đây được, như vậy không phải để người khác nhìn thấy à?
Anh đè nén cảm xúc, nói với Nhiếp Nhiên:
“Vậy vào uống cốc nước đi.”
“Mặc dù em không mang cơm cho anh, nhưng em thấy ở cửa phòng làm việc của anh có hộp giữ nhiệt.” Cô đưa cái hộp giữ nhiệt vừa để ở dưới đất cho anh.
Nhìn thấy hộp cơm quen thuộc, anh ừ một tiếng: “Vu Thừa Chinh mang đến đấy, anh đi rót nước cho em.”
Nhiếp Nhiên xách hộp đi vào.
Nhân lúc đi rót nước, Dịch Sùng Chiêu bật cái đèn trên bàn làm việc lên, ánh sáng xuất hiện khiến căn phòng lạnh như băng ấm áp hơn.
Nhiếp Nhiên tìm chỗ trống trên bàn làm việc, lấy từng thay đồ ăn ra khỏi hộp giữ nhiệt, để lên bàn.
“Anh qua ăn đi.”
“Ừ.”
Dịch Sùng Chiêu đưa cốc nước cho cô, lấy ghế ngồi xuống bên cạnh ăn cơm.