Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2330
B.
ao nhiêu êu ngăn cách, chiến tranh lạnh đều kết thúc sau nụ hôn này.
Nhiều ngày nhớ nhung khiến Dịch Sùng Chiêu không kiềm chế được, nụ hôn của anh nóng bỏng mà triền miên, du ngoạn khắp nơi trong miệng Nhiếp Nhiên, còn quấn lấy lưỡi cô mà cắn ʍút̼.
Đầu lưỡi không ngừng quấn quýt, Nhiếp Nhiên cảm nhận được hơi thở của anh hơi nặng nề, nhưng cô vẫn không từ chối.
Bởi vì cô không nỡ.
Vì cô mà người đàn ông kiêu ngạo này uất ức đến đây, nếu cô còn từ chối thì thật sự sẽ khiến anh lạnh lòng.
Nhưng không ngờ anh hôn mãi, tay vuốt ve eo cô mà không có bất cứ hành động gì khác.
Chuyện gì vậy?
Nhiếp Nhiên hoang mang nhìn anh, mang theo chút nghi ngờ và khó hiểu. Cô không biết là hôn lâu nên mắt cô long lanh như nước, khiến anh nhìn mà kích động.
Dịch Sùng Chiêu nhướng mày, hôn cô như phát tiết, cánh tay như thép kia khóa chặt cô lại, không cho cô chạy trốn.
Một lúc lâu sau anh mới dừng lại, thở hổn hẳn giống như đang đè nén.
“Anh sao thế?” Nhiếp Nhiên không hiểu tại sao anh phải dừng lại.
“Buổi chiều em còn phải huấn luyện, không được.” Anh cố nhịn, gằn từng chữ.
Sắp diễn luyện cuối năm rồi, còn là mấy đơn vị làm cùng nhau, anh không thể để cô phân tâm vào lúc này được.
Nhiếp Nhiên bừng tỉnh, cũng buông anh ra cho anh bình tĩnh lại.
Trong nhà kho tối om, tiếng hít thở của anh vẫn hơi nặng nề, vì muốn anh mau bình phục lại, Nhiếp Nhiên liền nói chuyện diễn luyện với anh: “Lần này anh có tham gia không?” “Anh không, chờ diễn luyện kết thúc thì sẽ tập trung chuyện biên giới, hai nước cần phải nhanh chóng vạch ra kế hoạch.” Dịch Sùng Chiêu hít sâu một hơi, cố gắng bình ổn lại, thấy cô đang nghiêng đầu nhìn mình thì bật cười hỏi: “Sao thế, muốn anh tham gia, sau đó lén cùng tác chiến với anh à? Anh nói cho em biết, lần này không phải diễn luyện các đơn vị với nhau mà là trộn lẫn, cho nên nếu anh tham gia, nói không chừng chúng ta sẽ đối địch với nhau đấy.” Đọc truyện tại Web Truyen Online . com Nhiếp Nhiên chống cằm, vẻ mặt vô cùng hứng thú: “Vậy không phải rất tốt sao, nghe nói lúc diễn đến Tiểu đoàn trưởng anh cũng lừa được, em rất muốn xem cách thức tác chiến của anh.” Dịch Sùng Chiêu cưng chiều nhìn cô, nhưng lại cố ý làm như nghiêm túc nói:
“Không được không được, anh sợ sau khi bắt được em sẽ mềm lòng, thả em ra. Vậy không phải là thả hổ về rừng à?” “Ý anh nói em là con hổ cái?” Nhiếp Nhiên nhướng mày, khóe miệng lộ ra ý cười nguy hiểm, giống như đợi anh gật đầu là cô có thể lập tức nhào lên.
Anh cân nhắc một lúc, cuối cùng uyển chuyển nói: “Sao em lại là hổ cái được, em cùng lắm là… à… con mèo hoang nhỏ có móng vuốt sắc nhọn thôi.” “Ha ha, cẩn thận em cào chết anh.” Nhiếp Nhiên giả vờ nhe nanh múa vuốt với anh, đáng tiếc Dịch Sùng Chiêu không sợ chút nào, còn ôm chặt cô, nói rất chắc chắn: “Em không nỡ đâu.”