Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 228
Mọi người đều đến đúng giờ. Ngay cả Lý Tông Dũng cũng tham dự lần chúc mừng này.
“Lần này chúng ta đập tan toàn bộ thế lực của Dư Xuyên, cộng thêm Sùng Chiêu trải qua trăm đắng nghìn cay cuối cùng cũng trở lại, có thể nói là song hỷ lâm môn, tối hôm nay nhất định phải không say không ve!” Có lời mở đầu này, tất cả mọi người đều vui mừng phụ họa, nâng ly chúc mừng hai chuyện vui.
Vừa đặt ly xuống, một binh lính ngồi cùng bàn với Dịch Sùng Chiêu đã tò mò hỏi: “Đội trưởng Dịch, những năm qua anh đi đâu thế?” “Đúng vậy, đội trưởng Dịch, những năm này anh làm gì vậy?” “Tại sao không sớm liên lạc với chúng tôi?” Anh mỉm cười trả lời: “Chuyện này nói ra rất dài, lúc ấy tôi làm nhiệm vụ bị bại lộ, một lòng muốn chạy trốn, kết quả không cẩn thận bị đâm xe, những tên đó sợ xảy ra chuyện nên đưa tôi ra khỏi thành phố, tìm một chỗ ném tôi lại, lúc tỉnh lại tôi không nhớ gì cả. Mười năm qua tôi đi khắp nơi, bởi vì không biết mình tên gì, cũng không có chứng minh thư nên làm thuê tạm thời, cho đến nửa tháng trước bốc gạch ở công trường bị ngã từ tầng hai xuống, từ từ khôi phục trí nhớ, sau đó liên lạc được với Tiểu đoàn trưởng.”?
Nhiếp Nhiên ngồi ở bàn khác nghe mà nhướng mày lên. Đúng là câu trả lời cũ rích nhưng lại an toàn. Không có chứng minh thư, lại đi bốc gạch thuê, cho dù có người nghi ngờ cũng không có cách nào điều tra.
Đúng là phong cách làm việc của anh. 2 Nhiếp Nhiên ở bên này lắng tai nghe, người bàn kia thì cảm thán: “Quả nhiên trong phúc có họa trong họa có phúc, không sai một chút nào.” “Đúng vậy, đội trưởng Dịch, ngày tháng cực khổ đã qua rồi, sau này chắc chắn sẽ không xảy ra những chuyện này nữa.” Lời bọn họ nói khiến đội trưởng Vu cảm thấy rất chua xót, anh ta siết chặt ly rượu, mắt đỏ lên: “Đội trưởng Dịch, đều tại tôi, ban đầu tôi nên kiên trì đi tìm tiếp.” Dịch Sùng Chiều cười vỗ vai anh ta: “Sao có thể trách cậu được?” “Đúng thế, cậu trách mình, há chẳng phải là ngay cả tôi cũng bị trách à?” Đội trưởng Vu vội vàng định giải thích thì lại bị Lý Tông Dũng ấn xuống: “Được rồi được rồi, hôm nay là ngày vui, chúng ta đừng nghĩ gì khác, uống rượu chúc mừng thôi! Tất cả mọi chuyện đều đã qua rồi. Chuyện xưa đã qua thì đừng nhắc lại nữa.” Lý Vọng gật đầu liên tục: “Tiểu đoàn trưởng nói đúng, uống rượu chúc mừng!
Nào! Kính đội trưởng Dịch một ly!” “Đúng! Kính đội trưởng Dịch một ly!” “Nào, cạn ly!” Rượu trắng cay xè khiến các nam binh không biết uống rượu bia nhe răng trợn mắt, nhưng bầu không khí càng thêm náo nhiệt.
Mọi người ăn cơm uống rượu, nói chuyện thoải mái, Nhiếp Nhiên ăn mấy miếng