Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2277
QUAN TÂM QUÁ SẼ LOẠN
Vừa rồi cô chỉ vui vẻ và cuối cùng anh không cần tiếp tục nằm vùng ở đây nữa nên không nghĩ nhiều. Nhưng bây giờ nghe anh nói thế, cô lại phải suy nghĩ thêm.
“Ý anh là… nhiệm vụ của anh dây dưa đến tất cả các thế lực ở biên giới, cho nên anh mới hoàn thành nhiệm vụ của mình, và đó chỉ là một phần trong nhiệm vụ ở khu vực biên giới này thôi à?”
Hoắc Hoànhg than khẽ, gật đầu: “Ban đầu anh tưởng là một tổ chức buôn bán vũ khí đạn dược mà thôi, nhưng không ngờ lại dây dưa với ba thế lực ở biên giới, sau đó càng đi sâu vào càng cảm thấy bên trong hỗn loạn. Bây giờ mặc dù Du Xuyên đã bị
bắt nhưng hai tổ chức kia đang nhìn chằm chằm như hổ đói, chỉ sợ biên giới đã thay đổi rồi.”
Vừa rồi Trì Tranh Bắc nói hắn ta đã hành động, mà Mạc Thừa đột nhiên xuất hiện, chắc chắn là cũng nhận được tin tức, mặc dù không biết sao hắn lại nhận được, nhưng có thể bây giờ hai bên đang từng bước xâm chiếm đấu tranh với nhau.
Thế cục mà thay đổi, ai biết là một người chiếm hết hay là chia đều thiên hạ, hoặc lại xuất hiện Mạc Thừa thứ hai đến tạo thành thể chân vạc. Tất cả những thứ này đều chưa ai biết được, cho dù là người giỏi tính toán như anh cũng không nắm chắc được rốt cuộc ai thắng ván này. Nhưng có thể đoán được đây là một trận ác chiến.
“Anh và Lý Tông Dũng lại thỏa thuận cái gì rồi?” Nhiếp Nhiên đột nhiên hỏi.
Hoắc Hoành hoàn hồn lại, thấy sắc mặt cô hơi sầm lại cũng biết có lẽ cô hiểu lầm mình lại đồng ý nhiệm vụ gì đó: “Không
thỏa thuận gì cả, nhưng anh là binh lính
Quân khu 9, cho dù có muốn hay không cũng phải làm đến cùng.”
Đây là trách nhiệm của anh, cũng là chấp niệm mười năm qua. Nhiệm vụ này bắt đầu từ tay anh, đương nhiên phải kết thúc trong tay anh.
“Vậy ý của anh là muốn đổi thân phận trở về?”
Nhiếp Nhiên nghĩ đến chuyện anh từng giả làm chính trị viên trong đơn vị dự bị, rốt cuộc chuyện này phải ầm ĩ đến lúc nào mới có thể kết thúc, chẳng lẽ biên giới không yên ổn thì cả đời này, cái tên Dịch
Sùng Chiêu và khuôn mặt anh không thể công khai à?
Cả đời giả chết cho đến khi chết thật?
Hoắc Hoành nhìn ra cô không vui, cười khẽ: “Còn đổi gì nữa? Đổi tiếp thì đến lúc nào anh mới có thể lấy em.”
Nhiếp Nhiên ngẩn ra: “Vậy… anh dùng tên thật à? Như vậy ổn chứ?”
Tự dưng dùng tên thật trở về, còn về vào lúc biên giới hỗn loạn thế này, liệu có được không?
Thấy cô lo lắng, Hoắc Hoành cười: “Có gì mà không được, trước đây Dịch Sùng Chiêu sống không thấy người chết không thấy xác, bây giờ trở về rất bình thường.”
“Nhưng lỗ hổng nhiều năm đó thì sao? Anh phải trả lời thế nào?”
“Một người bị đuổi giết bị thương đến phần đầu, mất trí nhớ rất nhiều năm, đây không phải chuyện hiếm.”
“Nhưng như thế thì không có ai biết sự gian khổ mười năm qua của anh cả.”
Anh chôn nhiệm vụ nằm vùng mười năm của mình xuống đáy lòng, không tiết lộ nửa chữ, chỉ dùng thân phận một người đã từng mất trí nhớ, bây giờ khôi phục lại trở về, liệu có uất ức quá không?
Hoắc Hoành lại cười khẽ: “Em tưởng những người trong Quân khu 9 chưa từng nằm vùng à? Nhưng có ai biết đâu, cùng lắm chỉ là ghi vào hồ sơ thôi. Đi lên con đường này, có thể sống trở về là tốt rồi, những chuyện khác chỉ muốn giấu kín, nếu không sẽ gây họa sát thân.”
Nhiếp Nhiên nhìn góc nghiêng rõ ràng của anh, anh nói không sai, kết quả tốt nhất của chuyện nằm vùng chính là thần không biết quỷ không hay, nếu như xóa tận gốc thì thôi, nhưng bây giờ biên giới sắp đổi thời, một khi thân phận này của anh bị lộ, có thể tưởng tượng được hậu quả là gì.
“Hơn nữa em đừng quên, Cửu Miêu vẫn còn ở trong đơn vị, cô ta biết Hoắc Hoành, nếu anh trở về, cô ta sẽ thành con cờ bỏ.”
Đúng vậy, sao cô lại quên mất Cửu Miêu chứ!
Nếu như Hoắc Hoành trở về, thế nào Trì
Tranh Bắc cũng sẽ biết thân phận thật của anh, đến lúc đó không chỉ là Hoắc Hoành
Nguồn : we btruy en onlin e.com
mà bất cứ ai muốn tiến vào biên giới cũng sẽ khiến hắn ta chú ý.
“Vâng, là em nghĩ quá đơn giản.” Vẻ mặt
Nhiếp Nhiên nặng nề, hơi bất mãn vì sự hồ đồ của mình.
“Không phải em nghĩ đơn giản, là em không nỡ để anh chịu khổ.” Hoắc Hoành biết cô quan tâm quá nên mới loạn, nhiều năm kiên trì cuối cùng cũng đến thời khắc kết thúc, là ai cũng sẽ thả lỏng, đây chỉ là phản ứng tự nhiên mà thôi: “Đi thôi, nơi này không yên bình, chúng ta phải nhanh chóng rời đi, kẻo gặp phải Mạc Thừa và Trì
Tranh Bắc.”
Anh định cầm tay cô, đưa cô rời khỏi đây, nhưng lúc anh đang muốn giơ tay ra thì
Nhiếp Nhiên lại nói: “Được.”
Sau đó cô bước nhanh về phía trước.