Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2270
NGƯỜI ĐẾN KHÔNG MANG Ý TỐT
Mạc Thừa?
Sao hắn lại đến đây?
Rõ ràng hắn bị cô ném lại trên đường, sao lại đến nhanh như vậy?
Một loạt vấn đề nhảy ra khỏi đầu cô.
Cô có dự cảm rằng người đến không có ý tốt, chỉ sợ lại xảy ra chuyện.
Cô chưa kịp nói đã thấy Hoắc Hoành cau mày lại. Rõ ràng anh nghe ra đối phương là ai rồi. Không chỉ có Hoắc Hoành, ngay cả
Dư Xuyên cũng nghe ra.
“Mạc lão đại, nửa đêm anh ở chỗ này làm gì?”
Một đêm bị hai người liên tục nổ súng, lửa giận trong lòng Dư Xuyên đã bùng lên, nhưng vì tình cảnh của mình bây giờ bất lợi nên chỉ có thể đè nén cơn tức giận.
Mạc Thừa cười nói: “Ông chủ Dự ở chỗ này làm gì thì tôi cũng làm cái ấy.”
Tiếng hắn rất rõ ràng, nếu không phải
Nhiếp Nhiên biết hắn bị thương thì chắc cô cũng tưởng hắn vẫn bình thường.
Hắn không quan tâm đến vết thương mà liều mạng đến đây làm gì?
Chẳng lẽ cũng giống như Trì Tranh Bắc, muốn thấy Dư Xuyên bị bắt, sau đó phân chia thiên hạ?
Với tính Mạc Thừa thì không phải là không thể.
Nhưng trong thời gian ngắn thế mà hắn đến được đây chặn Dư Xuyên thì đúng là lợi hại.
Lúc cô đang oán thầm trong lòng thì nghe thấy Dư Xuyên nói: “Tôi chỉ thấy cảnh đêm không tệ nên tản bộ ở đây thôi, nếu hôm nay Mạc lão đại cũng có hứng như vậy thì tôi không quấy rầy nữa.”
Nói xong hắn đứng lên, phủi bụi trên người, định đi.
Ai ngờ mới đi một bước, Mạc Thừa đã lên tiếng: “Đừng, hiếm khi gặp được ông chủ
Dư, không bằng chúng ta ngồi nói chuyện chút đi?”
Nói chuyện?
Mặc dù mưa nhỏ nhưng mưa cũng đã lâu, quần áo bọn họ đều đã ướt đẫm, nước mưa còn chảy từ trên mặt xuống, lấy đâu ra tâm trạng nói chuyện.
“… Muộn quá rồi, có gì để ngày mai hãy nói.” Dư Xuyên thấy mình tổn thất không ít
người, nếu có thể không xung đột chính diện sẽ cố gắng không xung đột chính diện.
Nhưng Mạc Thừa lại không chịu: “Vậy cũng không được, con người tôi khá tùy hứng, tối nay có hứng không có nghĩa là sáng mai sẽ có, cho nên ông chủ Dư nói chuyện với tôi đi.”
Dư Xuyên mất kiên nhẫn nói: “Bây giờ tôi không muốn nói chuyện với anh, nếu anh muốn nói chuyện, có thể đi tìm Trì Tranh
Bắc.”
“Trì lão đại cách tôi quá xa, đi từ đây ra cửa ra sau núi cũng phải mất nửa tiếng, tôi lười quen rồi, không muốn đi, phải làm phiền ông chủ Dự ở đây với tôi một lúc rồi.”
Nói rồi Mạc Thừa giơ súng lên nhắm vào hắn. Tiếng mở chốt an toàn của Mạc Thừa khiến huyệt thái dương Dư Xuyên nhảy lên.
Sau mấy giây yên lặng, Dư Xuyên mới nghiến răng nghiến lợi nói: “Có phải anh hợp tác với Trì Tranh Bắc không?”
Mạc Thừa mỉm cười: “Ông chủ Dự nói thể là có ý gì, tôi không hiểu.”
Dư Xuyên chỉ muốn bắn cho hắn một phát:
“Anh đừng có giả ngu! Anh và Trì Tranh
Bắc mỗi người chặn một cửa ra, không phải là muốn tôi chết hay sao!”
Mạc Thừa xua tay: “Không không không, ông chủ Dự đừng hiểu lầm, tôi không hợp tác với Trì lão đại.”
Dư Xuyên thả lỏng hơn: “Nếu đã thế, mong
Mạc lão đại để tôi đi đi.”
“Chuyện này không thể được.”
Dư Xuyên cau mày lại: “Không phải anh nói không hợp tác với Trì Tranh Bắc à?!”
“Đúng vậy, tôi không hợp tác với hắn, nhưng tôi không thể để cho anh đi.” Mạc
Thừa nghịch súng, nhếch mép cười.
“Anh muốn giải quyết tôi?” Dự Xuyên nghiến răng gằn từng chữ.
Mạc Thừa lại nhún vai: “Tất nhiên là không, Trì lão đại là kẻ thù không đội trời chung với anh mà còn chẳng giải quyết anh, sao tôi có thể ra tay được?”
“Vậy rốt cuộc anh muốn làm gì!” Dư Xuyên hoàn toàn không muốn tiếp tục dây dưa với hắn nữa.
“Không phải có người đang bắt anh sao?”
Dư Xuyên cảnh giác: “Sao anh biết? Chẳng lẽ anh hợp tác với Quân khu 9 à?”
“Sao tôi có thể hợp tác với Quân khu 9 được, chỉ là…”
Hắn còn chưa nói xong, từ phía xa đã truyền đến một loạt tiếng bước chân.
Nhiều tiếng bước chân như vậy, là Quân khu 9, là người Quân khu 9 tới rồi!