Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2224
LY GIÁN
Xe chạy suốt ba tiếng, hoàn toàn thoát khỏi sự giám sát của những cảnh sát kia, Mạc Thừa từ từ điều chỉnh ghế ngồi, leo lên ghế phụ lái.
Lúc này đêm đã khuya.
Tên thuộc hạ vì mất máu quá nhiều mà không kiên trì nổi nữa, nửa tỉnh nửa mê.
Còn thuộc hạ của Mạc Thừa cứ nhìn chằm chằm hắn ta mãi, hai ngày hai đêm chơi đuổi bắt với cảnh sát cũng hơi mệt rồi. Dù sao hắn cũng không thể so với Mạc Thừa.
Cho nên nhân lúc cắt đuôi được cảnh sát, người bên cạnh thì sống dở chết dở, lão đại nhà mình lại ngồi ở phía trước không nhìn thấy mình, hắn cũng từ từ dựa vào ghế ngủ.
Bên trong xe chỉ còn lại hai người là đang tỉnh.
Đèn xe mờ mờ, bầu không khí vô cùng yên tĩnh.
Dáng vẻ Mạc Thừa trông nhàn nhã không giống bị cảnh sát truy đuổi, thậm chí thỉnh thoảng còn nghiêng đầu nhìn Nhiếp Nhiên, trong ánh mắt lóe lên vẻ hứng thú và nghiên cứu.
Nhiếp Nhiên coi như không thấy.
“Này, tôi thấy người của cô không chịu nổi nữa rồi.” Mạc Thừa kiếm chuyện nói với
CÔ.
Thật ra hắn không nghĩ Nhiếp Nhiên sẽ để ý tới mình, không ngờ Nhiếp Nhiên lại trả lời.
“Không chịu nổi thì không chịu nổi, tôi đã cố hết sức rồi.”
“Nếu thật sự là cố hết sức, sao cô không đưa hắn đến phòng khám bệnh?” Mạc
Thừa vẫn nhớ trước đây vì người bạn kia mà cô không ngại một mình lao vào phòng khám đó.
Lúc ấy trong phòng khám toàn là người của hắn, có thể nói là đầm rồng hang hổ nhưng cô vẫn xông vào, hơn nữa còn thành công rời đi.
Đúng là… nghĩ thôi cũng cảm thấy không tưởng tượng nổi.
Cô cười nhạt: “Điều kiện tiên quyết là anh ta phải có địa vị và bản lĩnh như anh. Trừ khi…”
Mạc Thừa quay sang nhìn cô, đợi cô nói tiếp.
“Trừ khi anh bị thương, như vậy lúc thuộc hạ của anh đưa anh đến phòng khám xử lý vết thương, hắn cũng có thể thuận tiện được hưởng ké.”
Đọc truyện tại Web Truyen Online . com
không nghĩ gì khác, thật đấy, anh phải tin em!”
Mạc Thừa mỉm cười nhìn cô: “Cô trêu thuộc hạ của tôi vui nhỉ?”
Nhiếp Nhiên biết chút thủ đoạn này của mình không thể qua mắt Mạc Thừa: “Hết cách rồi, đường xa nên nói chuyện coi như giết thời gian.”
Mạc Thừa hừ lạnh: “Tôi thấy không phải nói chuyện cho vui, mà là cô muốn chia rẽ tôi và hắn, tốt nhất là bắn chết được hắn, như vậy cô có thể hất tôi đi, tôi đoán đúng không?”
“Đúng, không sai chút nào.”
Tên thuộc hạ ngồi sau cuối cùng cũng hiểu ra, hắn nổi giận: “Con ranh độc ác này! Lão đại nhà tôi còn lâu mới mắc bẫy!”
“Mắc bẫy là tốt nhất, không mắc bẫy thì cũng có kịch hay xem.” Nhiếp Nhiên cười.