Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2188
MÌ ANH NẤU?
Không có tiền sửa đường nên vẫn là đường đất, mùa thu khô hanh, hễ có gió thổi qua là bụi bay khắp nơi.
Không có tiền xây nhà nên không có cửa hàng sạch sẽ gọn gàng trong chợ, họ dùng rất nhiều miếng nhựa đen dán vào nhau, phủ lên trên đỉnh đầu che mưa chắn gió.
Mọi người thì ăn mặc đơn giản, Nhiếp
Nhiên còn thấy có mấy người già tàn tật cụt tay cụt chân.
Chỉ là một cái chợ sớm nho nhỏ thôi mà có nhiều người tàn tật già cả quá, điều này chứng minh sự hỗn loạn ở biên giới đã quấy nhiễu nơi đây lớn thế nào.
Thanh niên đều rời đi, chỉ còn lại những người già yếu ớt bệnh tật này ngắc ngoải chút hơi tàn. Dáng vẻ của bọn họ ngày hôm
nay đang im lặng tố cáo sự rối loạn của chiến tranh nơi này.
Nhiếp Nhiên đi theo anh cả đường, cuối cùng tìm một quán ăn rất vắng vẻ ngồi xuống.
Chủ quán là một bà lão nặng tai, nói gì phải nói thật to. Nhưng hình như Hoắc
Hoành đã quen nên anh cũng nói to trả lời bà.
Gọi món xong, Nhiếp Nhiên thấy bà cụ khập khiễng đi vào nấu ăn mới hỏi: “Hình như anh rất quen thuộc nơi này?”
Anh lấy đũa, giấm và ớt từ trên quầy xuống, làm đồ chấm đơn giản rồi bế qua:
“Khoảng thời gian này thỉnh thoảng rảnh anh lại đến đây ăn, tay nghề của bà ấy không tệ, chỉ là giao tiếp khó khăn nên rất ít người đến, dần dần bị chen vào trong góc, lại càng ít khách hơn.”
“Chắc tại bà ấy không phải do tuổi tác chứ?” Nhiếp Nhiên vừa nghe anh nói vừa
nhìn chằm chằm bóng lưng bận rộn của bà cụ.
Anh cũng nhìn theo cô: “Ừ, bị bom nổ làm điếc hẳn một bên, bên còn lại cũng không ra sao cả.”
Mặc dù giọng anh rất bình tĩnh, nghe như đang trần thuật sự thật, nhưng cô cảm nhận rõ được sự thay đổi cảm xúc của anh, tâm trạng anh đang rất nặng nề.
Lúc này cho dù là ai cũng sẽ xúc động. Kể cả là sát thủ lạnh lùng như cô, dù không có cảm xúc mãnh liệt như Hoắc Hoành nhưng chắc chắn cũng không thể vui nổi.
Rất nhanh, bà cụ đã bê một đĩa bánh bao nhỏ ra, Hoắc Hoành vội tiến lên bê giúp.
“Nào, nếm thử món này xem, bánh bao này ngon lắm.” Anh gọi Nhiếp Nhiên.
Cô thấy cái bánh rất bình thường, nhưng vì anh nói ngon nên cầm lấy nếm thử một miếng.
“Thế nào, có phải là rất ngon không?”
“Đúng là không tệ.”
“Vậy em ăn tiếp đi, anh đi mời khách giúp bà ấy.” Hoắc Hoành nói xong chui vào trong quầy hàng bận rộn làm việc.
Nhiếp Nhiên kinh ngạc, nhưng thấy anh xắn tay áo, vừa mời khách vừa nấu ăn lại cảm thấy rất buồn cười.
Trước đây lần đầu tiên cô làm nhiệm vụ gặp anh, anh vẫn là cậu ấm cao quý lạnh lùng, mà bây giờ lại ở trong quầy ăn sáng làm thuê không công cho người ta. Nghĩ thế nào cũng cảm thấy kỳ diệu.
Chỉ là, nhìn mãi nhìn mãi…
Hơi nóng bay lên khỏi lồng hấp, Nhiếp
Nhiên nhìn anh đến thất thần.
Cô đột nhiên hiểu tại sao cô dao động rồi.
Có lẽ là vì niềm tin kiên định và sự lương thiện của anh. Trên người anh có năng lượng tích cực Cô nhìn thấy thứ mình
không có ở trên người anh, vì vậy bị anh cuốn hút, thấy tò mò, cuối cùng không tự chủ được đến gần.
Lúc cô đang ngẩn ra, người vốn đứng trước quầy hàng đã bị hai bát mì nóng hổi đến, nói đây là món sở trường của bà chủ.
“Mì này nhất định phải ăn lúc nóng mới ngon, nguội rồi sẽ không ngon nữa.”
Một bát mì nóng cộng thêm mấy cái bánh bao khiến cô cảm thấy hơi no quá.
“Ăn xong rồi à?” Bà cụ thấy bát bọn họ trống không, đi tới cười rồi gào lên hỏi.
Hoắc Hoành lớn tiếng trả lời: “Bánh bao này ngon lắm, hai hôm nữa cháu lại đến!”
“Được được được! Lúc nào cũng có bánh bao!” Bà cụ nghe thấy anh khen, cười híp mắt lại, sau đó lại nhìn Nhiếp Nhiên: “Cháu gái, mì có ngon không?”
“Ngon lắm ạ, hai hôm nữa cháu cũng đến.”
Cô cười nói bên tai bà.
Cụ bà cười gật đầu: “Ngon thì tốt, ngon thì tốt! Không uổng công lúc nãy thằng nhóc này suýt nữa đổ hết nồi nước mì lên người!”
“Mì này do anh nấu à?” Cô kinh ngạc nhìn anh.