Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2162
BỊ PHÁT HIỆN RỒI?!
Lúc tất cả tiểu đội thi hành mệnh lệnh, canh giữ ba cổng ra thì Nhiếp
Nhiên mới đi xuyên qua được biển lửa kia.
Thực ra tình huống của cô không đơn giản như cô nói với Lý Vọng.
Thể lửa vừa nhanh vừa mạnh, mà quần áo của cô lại khô, rất dễ bị bén lửa.
Đến khi lao ra được thì tóc mái đã bị cháy một ít, quần áo cũng bị lửa đốt thành mấy lỗ thủng li ti, có nhiều chỗ da còn đỏ lên.
Nhưng lúc này cô đã không còn lòng dạ nào mà quan tâm những vết thương nhỏ đó nữa. Bởi vì trong lòng cô có điều cô luôn
mong đợi, có lẽ… có lẽ cô chỉ cần nhanh thêm một chút nữa là có thể gặp anh.
Dù sao thời gian cô chuẩn bị cho anh cũng rất dư dả.
Lúc những người đó nghi ngờ tại sao không ra tay ngay, thực tế không phải là lửa không đủ lớn, không đủ giống thật, mà là cô đang cho anh thời gian chạy trốn.
Nếu như những kẻ đó mang tin tức qua kịp thời thì anh sẽ biết làm cách nào để rời khỏi nơi này nhanh nhất.
Sở dĩ cô xông vào đây, một là muốn chắc chắn bọn họ có kịp rời đi, có cần mình cứu không, hai là hy vọng có thể kịp thời tìm được những người dân kia, dùng tốc độ nhanh nhất đưa bọn họ ra ngoài, tránh tạo thành tổn thất không cần thiết.
Mùa thu khô hanh, tuy chỉ đốt ở vòng ngoài nhưng một khi gió lớn, không kịp khống chế thế lửa thì rất có thể nơi này sẽ bị thiêu hết.
Bởi vì mới đến đây không lâu nên cô khá rõ nơi này, lúc chạy đều chọn đường tắt nhanh nhất.
Càng đến gần, cô càng nghe rõ tiếng ầm ĩ hơn. Tiếng khóc của trẻ con, tiếng kêu cứu của phụ nữ cùng với tiếng bước chân.
Chẳng lẽ cô vẫn chậm một bước, anh đã dẫn người rút lui rồi?
Đúng ra cô nên thở phào nhẹ nhõm vì anh đã thành công rời đi, nhưng trong lòng lại vẫn thoáng thất vọng.
Mặc dù không gặp được, cô vẫn nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng, bước nhanh về phía tập trung tiếng hộ của dân làng.
Cô phải nhanh chóng đưa đám người đó ra ngoài.
Cô bật thiết bị liên lạc lên.
“Sao rồi, bắt được ai chưa?”
Cho dù cô biết họ đã trốn thoát nhưng vẫn phải giả vờ như không biết.
Lý Vọng nghe thấy giọng cô mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng đến khi anh ta ngẩng đầu lên nhìn vào trong thôn thì biến sắc măt.
“Không xong rồi, tất cả dân làng đều đi ra!”
Anh ta hô to nên Nhiếp Nhiên nghe thấy rất rõ.
“Tất cả?” Nhiếp Nhiên dừng bước lại, sau đó tăng tốc đi về phía trước.
Lý Vọng đã không thể quan tâm được đến cô nữa mà không ngừng hô với các binh lính bên cạnh: “Rất có thể bọn chúng trà trộn vào dân làng để cùng thoát ra, tất cả mọi người chú ý!”
Nhiếp Nhiên nghe thấy mệnh lệnh của Lý
Vọng, dốc hết sức chạy về phía trước, đến nơi cô mới phát hiện hơn một trăm dân làng đang đi không mục đích khắp nơi.
Bóng người chồng chéo chạy băng băng dưới ánh lửa, trước mắt vô cùng hỗn loạn.
Anh đúng là… định đóng giả đến tận cùng mà.
Cô nhân bóng đêm tìm kỹ từng người, hy vọng có thể tìm được anh. Nhưng đến lúc sắp tới cổng rồi cô vẫn không thấy.
Nhiếp Nhiên cảm thấy có lẽ anh đã cùng đám người kia chạy ra ngoài rồi. Vì thế cô định chọn đại một đường theo bọn họ. Ai ngờ lúc này Lư Lỗi lại hô lên trong thiết bị liên lạc: “Tôi nhìn thấy người đóng giả dân làng kia rồi! Hắn ở đó!”
Anh ta hô rất vang, chữ nào cũng rất rõ ràng, từng chữ chui vào trong tai Nhiếp
Nhiên khiến trái tim cô chùng xuống.
Bị phát hiện rồi?!