Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2147
TÔI MUỐN GẶP TIỂU ĐOÀN TRƯỞNG!
“Mọi người đều là chiến hữu, sẽ không so đo với cô một hai lần, nhưng nhiều lần thì khác. Ở đây mà bị bài xích thì tương lai lúc hợp tác sẽ gặp nguy hiểm.”
Cố Vinh An không muốn Quân khu 9 bỏ lỡ một binh lính giỏi như cô nên mới thành khẩn nói với cô. Anh ta hy vọng Nhiếp
Nhiên hiểu được nỗi khổ tâm của mình.
Nhưng lúc này Nhiếp Nhiên đầu có nghe lọt.
Đợi anh ta nói xong, Nhiếp Nhiên vội hỏi ngay: “Vậy tôi hỏi anh, tình hình bây giờ
thế này, Lý Vọng định làm gì? Chuẩn bị tiến công à?”
Cổ Vinh An lắc đầu, rất thành thật trả lời cô hai chữ, không biết.
“Dĩ nhiên nếu như dân làng đều ở trong tay đối phương thật thì không thể tiến công, nhưng nếu như không có thì chắc là sē.”
Vẻ mặt Nhiếp Nhiên căng thẳng: “Có phải có mấy người dân đang được chữa trị đều nói thế không?”
Cố Vinh An bật cười: “Nói cô thông minh, sao đến thời khắc mấu chốt lại đơn thuần thế? Sao chúng tôi sẽ chắc chắn chỉ vì mấy lời đó chứ, lời của người dân chỉ để phụ trợ, không thể nghe theo.”
Nhiếp Nhiên biến sắc: “Vậy các anh có kế hoạch gì?”
Cố Vinh An nhún vai: “Tôi không biết Lý
Vọng có kế hoạch gì, nhưng tôi biết tôi phải canh chừng cô để cô không gây ra ảnh
hưởng gì cho lần tác chiến này.”
Nói xong anh ta phất tay đuổi cô đi.
Nhưng lúc này Nhiếp Nhiên đột nhiên ngẩng đầu nói với anh ta: “Tôi muốn tìm
Tiểu đoàn trưởng.”
Cố Vinh An chỉ nói: “Tôi nghĩ tốt nhất là cô ngoan ngoãn tìm một chỗ nghỉ ngơi thì hơn.”
“Tôi muốn gặp Tiểu đoàn trưởng!”
Nhiếp Nhiên lại yêu cầu nhưng Cố Vinh An vẫn không để ý, anh ta gọi hai người đứng phía xa: “Uông Tư Minh, Từ Minh Thao, hai cậu đến đây!”
Hai người bị điểm tên kinh ngạc đi tới, còn không kịp hỏi có chuyện gì đã thấy Cố Vinh
An ra lệnh: “Trông chừng cô ấy! Không được để lạc.”
Nói xong anh ta rời đi.
Nhiếp Nhiên chưa từ bỏ ý định tiến lên giữ lấy Cố Vinh An, nhưng anh ta chỉ quay đầu
lại nhắc nhở: “Không được bước về phía trước nữa.”
Nhiếp Nhiên vẫn nắm chặt tay anh ta, gắn từng chữ: “Tôi muốn gọi điện thoại cho
Tiểu đoàn trưởng!”
“Chuyện này không nằm trong phạm vi quản lý của tôi, tôi chỉ phụ trách canh chừng cô. Nếu như cô không ngoan, tôi chỉ có thể trục xuất cô về.” Cố Vinh An khẽ mỉm cười với cô rồi rời khỏi đây, đi về phía
Lý Vọng.
Sắc mặt Nhiếp Nhiên rất khó coi, nhưng vì câu trục xuất của anh ta nên vẫn phải đứng tại chỗ.
Đợi Cố Vinh An đến nơi, Lý Vọng hỏi ngay:
“Vừa rồi cô ấy nói gì thế?”
Cố Vinh An thở dài: “Cô ấy nói muốn gọi điện thoại cho Tiểu đoàn trưởng.”
“Chắc chắn cô ấy đang giấu chúng ta chuyện gì đó.”
“Vậy tiếp theo phải làm thế nào? Tôi thấy hay là cứ để cô ấy liên lạc với Tiểu đoàn trưởng đi, con nhóc này quỷ kế đa đoan, nói không chừng có ý gì hay.”
“Cậu tưởng tôi không muốn à? Bây giờ ai có thể phá cục diện này tôi cũng sẽ không ngăn cản, nhưng vấn đề là tôi không liên lạc được với Tiểu đoàn trưởng.”
Lý Vọng không phải là kiểu người vì vẻ vang mà cố ý ngăn cản người khác.
Cổ Vinh An lo lắng: “Không phải chứ? Sao tự dưng lại không liên lạc được?”
“Tôi cũng không biết, nhưng bây giờ không sao gọi được điện thoại qua đó, cho nên tạm thời chúng ta tự bố trí, đến khi liên lạc được rồi hãy nói.”
“Thế tiếp theo chúng ta phải làm gì?”
Không liên lạc được với Tiểu đoàn trưởng đồng nghĩa với việc mất liên lạc với trung tâm, đây là một chuyện xấu.
Lý Vọng hít sâu một hơi, ánh mắt nặng nề nhìn thôn làng trước mặt, giọng cũng lạnh đi: “Vạch kế hoạch trước, trước hết chúng ta cứ giả thuyết toàn bộ dân làng bị bắt làm con tin, sau đó tạm thời bàn điều kiện với bọn chúng, cố gắng kéo dài thời gian, nếu như không được thì nhân lúc trước khi tảng sáng lại tập kích vây quét tiếp!”