Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2137
hiếp Nhiên khẽ cau mày.
N Lúc cô nhìn Lý Vọng lại thấy đối phương không hề căng thẳng.
Anh ta đang… yên lặng theo dõi diễn biến à?
Nhiếp Nhiên nhìn các binh lính Quân khu 9 khác, hình như ai cũng rất bình tĩnh, hoàn toàn không lo lắng. Vậy thì cô cũng không cần làm chuyện dư thừa.
Đến khi mấy gã kia đi vào, cửa nhà đóng lại vẫn không thấy Cố Vinh An và Lư Lỗi xuất hiện.
Hình như mấy gã kia không nhận ra trong nhà có thêm người.
Thời gian chậm rãi trôi qua. Tất cả mọi người đều ngồi tại chỗ chờ đợi.
Qua khoảng một phút, cánh cửa gỗ cũ nát phát ra tiếng vang kẽo kẹt rồi hé ra một khe hở, Cổ Vinh An bước ra, giơ tay ra hiệu đã xử lý xong.
Lý Vọng ra hiệu cho mọi người tiến vào và bao vây.
Mười mấy người nhanh nhẹn treo tường vào vây lấy ngôi nhà.
Bởi vì không rõ hỏa lực của đối phương nên bọn họ không dám tập kích bất ngờ.
Nhiếp Nhiên đi theo Lý Vọng tiến vào phòng chính.
Trong căn phòng tối đen yên tĩnh đến nỗi chỉ nghe được tiếng hít thở. Hình như đám người kia đã ngủ rồi, nhưng Nhiếp Nhiên cứ cảm thấy có chỗ nào là lạ.
Đám người này cố ý lẻn vào trong thôn, chắc cũng đoán được có thể sẽ bị phát hiện nên mới trà trộn vào dân làng, sao lại ngủ được?
Lúc cô định bảo Lý Vọng dừng lại thì thấy anh ta ra hiệu cho mọi người lui về phía sau.
Nhưng đúng lúc này, đèn trong phòng sáng lên. Các binh lính của Quân khu 9 đang chuẩn bị rút lui gần như theo phản ứng bản năng kéo các tân binh bên cạnh mình, tốc độ nhanh đến nỗi những kẻ đã sớm chuẩn bị ở trong phòng cũng ngẩn ra mấy giây.
“Còn đứng ngây ra đó làm gì, mau đuổi theo!” Gã cầm đầu tức giận gầm lên, bọn đàn em hoàn hồn lại cầm súng xông ra ngoài.
“Tiếp theo phải làm thế nào?” Nhiếp Nhiên đi theo Lý Vọng, thỉnh thoảng lại nhìn người xô cửa xông ra đuổi theo sau lưng.
Nhìn từ tình hình vừa rồi, bọn chúng đã sớm biết bọn họ có vấn đề, thậm chí có khi vở kịch buổi chiều không qua nổi mắt bọn chúng.
Để bọn họ đi có lẽ chỉ là muốn mượn cớ để dụ bọn họ cắn câu mà thôi.
Nhưng vở kịch buổi chiều của cô sơ hở ở chỗ nào?
Những gì cô nói rõ ràng đều là thật, cho dù là chú Đặng hay là thôn bị phóng hỏa cũng là chuyện cô từng gặp, tại sao vẫn bị nghi ngờ?
Mải suy nghĩ nên cô bị chậm một nhịp, chỉ một giây thôi đã nghe thấy tiếng đạn xé gió truyền đến bên tai.
Cô đang định tránh đi thì bị Lý Vọng kéo sang, sức anh ta rất lớn, tốc độ cũng vô cùng nhanh, cứ như xách Nhiếp Nhiên lên.
“Cô sợ à mà lại ngẩn người vào lúc này!” Lý Vọng xanh mặt nhìn Nhiếp Nhiên, hận Nguồn : we btruy en onlin e.com không thể bóp nát cổ tay cô, không vui vì bị cô ngáng chân.
Nhiếp Nhiên cau mày, không nói gì, chỉ rút tay lại, tăng tốc đi theo sát anh ta.
Dù sao cũng là tại mình thất thần.
Đoàng!
Bọn họ không dám nổ súng, sợ bị phát hiện đó là đạn giấy, đối thủ sẽ càng hung hăng hơn, vì vậy chỉ có thể tránh né.
“Đáng chết! Không ngờ đó là một cái bẫy!” Sắc mặt Lý Vọng khó coi vô cùng, dẫn bọn họ lao ra cổng, chạy đến điểm rút lui.
“Tất cả mọi người tản ra.” Bây giờ bọn họ không thể tập trung lại với nhau, như vậy sẽ bị đám người kia vây quét, chỉ có tản ra trà trộn vào bóng đêm.
Vì hỏa lực của đối phương quá mạnh nên bọn họ không sao đánh trả được, trừ trốn chạy ra thì không còn cách nào khác.