Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2135
KẾ HOẠCH KHÔNG TỆ
Lý Vọng nói với mọi người: “Tất cả mọi người chú ý, lần này vì chúng ta không có đủ vũ khí đạn dược cho nên tôi cùng lãnh đạo phía trên quyết định đổi thành tập kích bất ngờ. Đúng chín giờ tối nay sẽ hành động, thời gian nửa tiếng, hai người một tổ gồm tân binh và lính
Quân khu 9, trước chín rưỡi nhất định phải kết thúc chiến đấu…”
Lục Nguyệt cướp lời: “Sĩ quan huấn luyện, chúng ta không có súng và đạn, phải tập kích kiểu gì?”
Lý Vọng nhìn Lục Nguyệt: “Tôi đang định nói cái này, bởi vì chuyển đồ bằng máy bay trực thăng quá gây chú ý nên phải đợi đến
đêm, có nghĩa là trong tay chúng ta chỉ có dao.”
Vẻ mặt ai cũng căng thẳng.
Lý Vọng lại nói: “Nhưng may mà đã xác định được thời gian vũ khí tới nơi, nếu như không thành công, chúng ta sẽ rút lui về hướng Đông Nam, chín giờ bốn mươi lăm phút tiếp viện cùng với đầy đủ vũ khí sẽ đến, sau đó tiến hành bao vây diệt trừ.”
Có mấy người nghe thấy có kế hoạch rút lui, vẻ mặt mới dịu đi.
Nhiếp Nhiên nhìn Lý Vọng với vẻ sâu xa.
Không hổ là lính Quân khu 9, dưới điều kiện khó khăn thế này mà vẫn nhanh chóng vạch ra được kế hoạch A và kế hoạch B, hơn nữa hai kế hoạch đều không tệ.
Dùng cách tập kích chiếm vũ khí của kẻ địch, tiết kiệm không ít đạn. Nói thật, anh ta còn rất giỏi tiết kiệm cho nước nhà.
Lý Vọng nâng cao giọng, uy nghiêm nói tiếp: “Nhưng tôi hy vọng không cần dùng đến kế hoạch B! Đây mới là binh lính của
Quân khu 9! Binh lính Quân khu 9 chỉ có tấn công, không có rút lui!”
Câu này đã cổ vũ mọi người, họ hô lên rõ ràng: “Rõ!”
Lý Vọng hài lòng, nhìn đồng hồ: “Bây giờ là tám giờ, còn một tiếng nữa, mọi người kiểm tra lại trang bị của mình và làm quen địa hình trong thôn, đợi đến chín giờ hành động.”
“Rõ!”
Đến khi giải tán, Lý Vọng đột nhiên gọi
Nhiếp Nhiên lại: “Nhiếp Nhiên, lần này chia tổ, cô đi cùng tôi.”
Nhiếp Nhiên nhướng mày, gật đầu trả lời:
“Được.”
Lý Vọng thấy cô đồng ý sảng khoái liền thấy bất an, nhớ lại trước đây cô được anh ta và Phùng Chí vớt từ dưới biển lên hôn
mê nhiều ngày, lúc tỉnh lại lập tức muốn trở về đơn vị nhưng sức khỏe không cho phép nên bị anh ta và Phùng Chí ngăn cản, kết quả cô nhân lúc bọn họ không chú ý tiêm trộm thuốc của Phùng Chí, bỏ trốn.
Vì thế anh ta cảnh cáo: “Lần này không phải chuyện đùa, cô đừng có làm bậy đấy.”
“Yên tâm, tôi sợ chết mà.”
Lý Vọng yên tâm hơn.
Thời gian chậm rãi trôi qua, tất cả mọi người đều đã chuẩn bị thỏa đáng, đợi đến chín giờ là hành động.
Khi kim giây chạy qua số 12, Lý Vọng lập tức hô hành động, mười ba người sau lưng tản ra, nhanh chóng xuyên qua bụi cây tiến về thôn.
Thỉnh thoảng lại có tiếng lá cây vang lên giữa núi rừng.
Dưới ánh trăng, có mười mấy điểm đen
dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được đến gần thôn.
Vì đã muộn nên trong thôn rất yên tĩnh.
Nhưng đến gần lại phát hiện có hai kẻ nhìn giống dân làng canh giữ ở cổng thôn.
Thấy hai tên kia đi đi lại lại ở cổng, Lý
Vọng ra hiệu, mọi người đồng loạt dừng bước.
“Hai người này là phần tử không rõ cải trang, hay là dân làng bị uy hϊế͙p͙?”
“Là cải trang.” Cố Vinh An nghiêm mặt lại:
“Bên hông bọn chúng có súng.”
Mọi người tập trung nhìn vào hông hai
“người dân” kia. Dưới ánh trăng mờ, bọn họ thấy bên hông hai “người dân” đó đều có một thứ màu đen.