Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2075
TẠI SAO ANH LẠI CHO LÀ TÔI SẼ GIÚP ANH TA?
Lại ba tiếng trôi qua, Dương Thụ vẫn còn đang chạy.
Sắc mặt Lý Vọng u ám như đêm đen. Anh ta chưa bao giờ gặp ai bướng bỉnh, giống y như hòn đá trong hố xí vừa thổi vừa cứng thế này.
Đang buồn bực thì Phùng Chí đi từ ngoài sân huấn luyện vào.
Lý Vọng nghiến răng nói: “Thằng nhóc này đúng là cứng đầu, chạy cả chiều và tối rồi mà vẫn không chịu nói. Anh lấy được tin tức gì không?”
Phùng Chí trả lời ngắn gọn: “Tin tức tôi lấy được là lúc ấy Dương Thụ, Uông Tự Minh và Phương Lượng cùng vào phòng.”
“Còn gì nữa? Anh không hỏi Tô Bách nguyên nhân à?”
Phùng Chí lắc đầu: “Tô Bách cũng nói cậu ta không biết tại sao bị đánh, hơn nữa lúc ấy chỉ có một mình cậu ta trong phòng.”
“Ý anh là cục diện chết? Chuyện này trừ ba người Dương Thụ ra, không có ai biết tình hình ở hiện trường?”
“Chắc thế.”
Lý Vọng hít sâu một hơi: “Đám nhóc này, sắp kết thúc kỳ tân binh rồi mà còn gây chuyện!”
Nói xong anh ta cau mày, gọi Dương Thụ lại hỏi: “Thế nào, có nói không?” 66
Anh ta nói xong thì chạy đến phòng bắn vì biết Nhiếp Nhiên luôn huấn luyện bắn vào giờ này.
Uông Tư Minh giữ lấy anh ta: “Nhiếp Nhiên sẽ đồng ý giúp à?”
Bọn họ đều biết tính cô, từ trước đến giờ cô sẽ không vô duyên vô cớ xen vào chuyện của người khác. Tuy có quan hệ thầy trò với Dương Thụ nhưng cô cũng chỉ cười cho qua chuyện mà thôi.
Từ khi Dương Thụ vào đơn vị dự bị, Nhiếp
Nhiên không quan tâm hỏi han gì anh ta, thậm chí lúc trước còn tát anh ta một cái.
Còn một điểm quan trọng nhất là: “Hơn nữa hậu quả…”
Phương Lượng nghiến răng, nói: “Còn nước còn tát, chỉ có Nhiếp Nhiên trị được cậu ta, cho dù bây giờ Nhiếp Nhiên không biết nhưng chẳng lẽ có thể cả đời không biết? Cứ đi hỏi trước đã, nếu cô ấy không đồng ý thì chúng ta nghĩ cách khác.”
Anh ta đẩy tay Uông Tự Minh ra, chạy đến phòng bắn.
Lúc này đã không còn sớm nữa, trong phòng chỉ còn một mình Nhiếp Nhiên đeo bịt tai đứng luyện.
Đoàng! Đoàng! Đoàng!
Từng tiếng súng vang lên trong phòng.
Phương Lượng và Uông Tư Minh xông vào, sốt ruột nói với cô: “Nhiếp Nhiên, Dương
Thụ xảy ra chuyện rồi.”
Bị bọn họ quấy nhiễu nên phát sáng cuối cùng không trúng hồng tâm mà hơi lệch ra ngoài một chút.
Nhiếp Nhiên cau mày lại, lạnh nhạt: “Thế thì liên quan gì đến tôi?”
Cô tháo bịt tai, rút hộp đạn ra khỏi súng, đặt lên bàn rồi đi ra khỏi phòng huấn luyện.
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
Uông Tư Minh và Phương Lượng biết ngay quả nhiên cô không quan tâm đến Dương
Thu.
“Em có thể giúp cậu ta không?” Phương
Lượng đuổi theo khẩn cầu.
Nhiếp Nhiên liếc anh ta: “Thầy đang đùa với em à? Em có năng lực gì mà giúp? Thầy nghĩ em là lãnh đạo chắc? Cho xin đi, em chỉ là một binh lính thôi, hơn nữa anh ta làm sai thì nên bị phạt, chuyện này rất bình thường.”
“Đúng là thế, nhưng em cũng biết cậu ta sẽ không vô duyên vô cớ đánh Tô Bách mà.”
Phương Lượng bước vội lên chặn đường cô.
Nhiếp Nhiên dừng lại: “Vậy thầy nói xem là lý do ghê gớm gì mà lại khiến anh ta ra tay đánh người, hơn nữa còn có thể khiến hai người cho là em sẽ giúp anh ta?”