Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2004
CẬU KHÔNG TRÁCH TÔI À?
Nhiếp Nhiên sốt ruột giơ tay ra muốn bắt lấy, nhưng không biết có phải Lý
Kiêu sợ chết khiếp rồi không mà lại chẳng quan tâm đến sống chết của mình:
“Nhưng như thế thì tất cả sẽ đổ sông đổ biển hết.”
“Những chuyện này quan trọng bằng mạng cậu à?! Mau ôm chặt tôi!”
“Để tôi thử lại…”
Thật ra Lý Kiêu cũng bướng bỉnh không kém gì Nhiếp Nhiên. Nhìn xem, đến lúc này rồi còn muốn thử nữa.
Nhiếp Nhiên chỉ muốn tát cô ấy một cái cho tỉnh ngộ: “Thử cái gì, cái dù này không
thể chịu được độ cao dưới 500 mét! Mau lên!”
“Để tôi thử thêm một lần cuối cùng!”
Lý Kiêu vẫn kiên trì nhưng Nhiếp Nhiên hiểu rõ cứ tiếp tục lãng phí thời gian thì cho dù có mở được dù, cô ấy cũng sẽ ngã gãy mấy cái xương.
Cô không muốn nói nhiều với cô ấy nữa, dù sao khoảng cách giữa hai người cũng rất gần, cô giơ tay ra bắt lấy cô ấy, đồng thời mở dù.
“Phần phật…” chiếc dù bung ra đón gió.
Nhưng không ngờ là…
Dù của Lý Kiêu cũng mở ra vào lúc này.
Hai cái dù không những không mở ra được mà lại còn xoắn vào nhau.
Nhiếp Nhiên và Lý Kiêu đều ngây ra.
“Dù của chúng ta bị quấn vào nhau rồi!”
Lý Kiêu nói.
“Tôi không mù!”
Nhiếp Nhiên không ngờ ông trời lại đùa với mình thế này. Bây giờ hai người bị quấn lấy nhau, nếu như không có ai có thể tách bọn họ ra thì cả hai sẽ cùng ngã xuống.
“Cậu bị hâm đúng không! Cứ nằng nặc bắt tôi, kết quả kéo cả mình vào!”
Nhiếp Nhiên im lặng không nói gì, mím môi lại thành một đường thẳng.
Nếu như bọn họ đổi vị trí cho nhau, khi cô có thể nhìn thấy hy vọng nhưng lại bị người khác can dự vào mà phá hỏng, cô nhất định sẽ tức giận, tuyệt đối không bỏ qua cho đối phương, cho dù đối phương là ai!
Gió ngược chiều thổi qua tại cô giống như đang cứa vào đáy lòng.
“Cậu không trách tôi xen vào việc của cậu à?” Giọng cô gần như bị đánh tan trong gió lớn.
Nhưng Lý Kiều vẫn nghe thấy hết: “Trách cậu cái gì? Cậu là vì cứu tôi mà.”
Dứt lời, Lý Kiêu ấn tai nghe, nói: “Kêu gọi khẩn cấp! Kêu gọi khẩn cấp! Dù của tôi và
Nhiếp Nhiên quấn vào nhau rồi…”
Cô mới nói được một nửa, Nhiếp Nhiên đã giơ tay tắt thiết bị truyền tin: “Đừng tìm thầy ấy!”
“Tại sao?” Lý Kiêu không hiểu tại sao đến lúc này rồi mà Nhiếp Nhiên vẫn từ chối cứu viện, chẳng lẽ…
Lý Kiêu đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, vẻ mặt nghiêm túc: “Cậu đừng vì điểm số mà vứt bỏ mạng của mình, như vậy không đáng.”
“Không phải vì thành tích, mà thầy ấy không cứu được chúng ta, lãng phí thời gian với thầy ấy không bằng tự nghĩ cách.”
Nhiếp Nhiên cố nhẫn nại giải thích.
“Nhưng mà…”