Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1981
CHỊ, CHỊ THẬT NGẦU!
“Cô Ngô, em trai tôi đến trường cô để học, nếu như lần sau tôi phát hiện trên người nó có vết thương nào, vậy thì tôi chỉ có thể cho là trường các cô quản giáo không nghiêm, đến lúc đó tôi sẽ không chỉ nói chuyện với cô đơn giản thế này đâu.”
Sự cảnh cáo trong lời nói của cô khiến cô
Ngô căng thẳng, nghĩ tới thái độ của chủ nhiệm phòng giáo dục với Nhiếp Nhiên, cô
Ngô vội bảo đảm: “Không… không đâu, tôi chắc chắn sẽ không để chuyện này xảy ra lần thứ hai.”
Nhiếp Nhiên dặn dò Nhiếp Dập: “Đi lấy túi cho chị.”
Nhiếp Dập ưỡn ẹo mãi không nhúc nhích.
Nhiếp Nhiên tưởng là nó vẫn giận dỗi, cau mày lại. Ai ngờ một giây tiếp theo lại thấy
Nhiếp Dập xoắn vạt áo, di mũi chân xuống đất, nhỏ giọng nói: “Chị… cảm ơn chị.”
Nhiếp Nhiên giãn chân mày ra.
Vốn dĩ lúc nãy còn nghĩ cuộc đời này sẽ không gặp nhau nữa, đột nhiên bây giờ lại hơi lăn tăn.
Cô nói: “Đi lấy túi cho chị.”
Thật ra nói xong Nhiếp Dập cũng cảm thấy rất ngại ngùng, nghe thấy Nhiếp Nhiên nói thế, nó liền đáp một tiếng rồi đi lấy túi cho
CÔ.
Lúc nó cúi người cầm túi lên, khóa cài túi bung ra, đồ bên trong rơi ra ngoài.
Nhiếp Dập nhặt lên, thấy trong đó có một cái phù hiệu nhỏ.
Mấy ngày trước giáo viên có cho bọn nó xem cái phù hiệu này, khi nói đến xuất xứ của nó, tất cả mọi người đều thán phục và hâm mộ.
Mấy nam sinh kia cũng nhìn thấy cái phù hiệu trong tay Nhiếp Dập, bọn chúng trợn mắt, có mấy đứa thậm chí còn kinh ngạc há hốc miệng giống như cá mất nước.
Nhiếp Dập kích động quay đầu lại nhìn
Nhiếp Nhiên, giọng cũng run run: “Chị!
Chị… Tiểu đoàn trưởng nói chị phải sát hạch, chính là thi vào… Quân khu 9 à?”
Nhiếp Nhiên hờ hững ừ một tiếng, tiến lên nhận lấy phù hiệu và túi hành lý.
Nhưng Nhiếp Dập vẫn đắm chìm trong kinh ngạc: “Chị thi đỗ thật rồi?”
“Ừ.”
“Chị thật…”
Nhiếp Dập không dằn nổi kích động vẫn muốn nói gì nữa, nhưng bị ánh mắt bực mình của Nhiếp Nhiên làm cho ngậm miệng lại.
Nó nhào tới nắm tay Nhiếp Nhiên: “Woa!
Chị thật lợi hại! Sao chị lại thi được vào
Quân khu 9 thế? Chị mau nói đi! Giáo viên của chúng tôi nói binh lính phải trải qua tầng tầng sàng lọc mới có thể vào Quân khu 9, không phải lính mũi nhọn thì sẽ không biết cổng Quân khu 9 ở đâu, rốt cuộc sao chị lại làm được vậy? Không phải chị mới vào đơn vị dự bị à?”
“Chị, chị mau nói đi, chị mau nói đi!”
Nhiếp Dập đã trở lại dáng vẻ hoạt bát như trước kia, nắm chặt tay Nhiếp Nhiên nhảy nhót không chịu buông.
Bây giờ nó đúng là kiểu được thơm lây.
Trên mặt nó, trong mắt nó tràn đầy sự kiệu ngạo “chị tôi là người Quân khu 9, ai dám không phục”. Nó chỉ hận không thể nói cho toàn thế giới biết.
“Được rồi, chị phải đi đây, sau này em tự xem mà làm.” Nhiếp Nhiên nói.
Nhiếp Dập xị mặt ra: “Hả? Nhanh thế à?”
Nó không muốn Nhiếp Nhiên đi nhanh thế này.
Nhưng biết cô tới đã là tốt lắm rồi, đương nhiên không dám cưỡng cầu, nó hít sâu một hơi bình ổn lại cảm xúc, nói: “Tôi tiễn chị ra ngoài nhé?”
“Không cần đâu, em cứ ở đây nói chuyện với các bạn học, những gì cần bù đắp trong khoảng thời gian này thì bù đắp hết đi.”
Nhiếp Nhiên cười, giọng nói mang theo ý sâu xa khác khiến mấy thằng nhóc kia rùng mình.
Nhiếp Dập toét miệng cười gật đầu: “Được!
Tôi hiểu rồi!”