Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1853
KHÔNG PHẢI LÀ CHUYỆN KIA?!
Hà Giai Ngọc há hốc mồm: “Huấn luyện… Có nhầm không vậy, đã là lúc nào rồi mà chị Kiều vẫn nghĩ đến chuyện huấn luyện thế?”
Thi Sảnh quở trách: “Chẳng lẽ mất hồn giống như cậu? Được rồi, mau ăn đi, chúng ta không cứu được Nhiếp Nhiên thì phải cố gắng phấn đấu huấn luyện, coi như giảm áp lực cho sĩ quan huấn luyện Quý, để cho họ dốc sức đi cứu Nhiếp Nhiên.”
Hà Giai Ngọc ngoan ngoãn gật đầu, cầm bánh bao lên ăn.
Tất cả mọi người nhanh chóng ăn cơm, sau đó tự động đi huấn luyện.
Sau hai tiếng đi đường, Nhiếp Nhiên được đám người kia dẫn vào một phòng làm việc.
Bên trong không có ai, chỉ có một cái ghế và một cái bàn. Sau khi bị bọn họ đưa vào đó, Nhiếp Nhiên ngồi ở bên trong cả chiều, không có nổi một cốc nước, cũng không có một ai đi vào, chỉ có một mình cô trơ mắt nhìn sắc trời ngoài cửa sổ dần tối lại.
Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng cũng có một người đàn ông mặc đồng phục đi vào, sau đó lại có cả một binh lính nữa.
Người đàn ông đi vào đầu tiên lạnh lùng nói: “Cô là Nhiếp Nhiên của lớp 6 đơn vị dự bị?”
Nhiếp Nhiên gật đầu: “Đúng.”
Người kia nghiêm giọng nói: “Cô có biết chúng tôi mời cô đến là vì việc gì không?”
“Người của các anh nói trong lúc thi hành nhiệm vụ tội vi phạm kỷ luật, cho nên mời tôi qua đây uống trà.” Nhiếp Nhiên tưởng
là chuyện của Cổ Lâm nên trả lời cũng quy củ, rất nể mặt đối phương.
Nhưng đối phương thấy cô ngoan thế này, trong lòng thấy rất đắc ý.
Lúc ấy có người nói với hắn rằng cô gái này rất ngông cuồng, rất khó xử, bảo hắn phải cẩn thận.
Kết quả…
Cô lại ngoan ngoãn giống như con chó con.
Chỉ sợ trên đường tới đây, cô đã bị dọa vỡ mật rồi.
Người kia lộ vẻ đắc ý, hừ một tiếng: “Vậy cô có biết mình vi phạm kỷ luật chỗ nào không?”
Nhiếp Nhiên há miệng, nhưng lúc này nhớ tới lời An Viễn Đạo dặn dò, vì để đề phòng bất trắc, cô nuốt lời vừa định nói xuống, chỉ nói một câu: “Không biết.”
Người kia nghe thấy thế, sắc mặt lập tức thay đổi, đập mạnh bàn một cái: “Đừng có giả ngu! Cô đã tới đây rồi mà còn không chịu thẳng thắn?”
Hắn thấy vừa rồi Nhiếp Nhiên ngoan ngoãn nghe lời nên định đập bàn dọa cô, kết quả Nhiếp Nhiên không sợ hãi chút nào, còn bình thản nói: “Từ lúc tôi vào đây đến giờ, anh hỏi tôi liên tiếp hai vấn đề nhưng không nói một câu liên quan đến chuyện chính, sao tôi biết tôi đã phạm lỗi gì?”
Người kia đứng lên, chỉ vào mặt cô mắng:
“Cô còn lý luận đúng không?!”
Hắn thấy không lối chứng cứ ra thì cô còn chưa hết hi vọng, thể là ném cái túi tài liệu lên trên bàn.
“Người này có phải là cô không?” Người kia chỉ ảnh chất vấn.
Nhiếp Nhiên nhìn bức ảnh hắn chỉ, thấy trong ảnh là mình đang ngồi ở trong một
chiếc xe, người bên cạnh… là Hoắc
Hoành?!
Còn cả cái túi anh đưa cho mình nữa…
Đây… đây không phải là ngày cô chuẩn bị trở về đơn vị à…
Khi đó có người chụp trộm cô?!
Thế mà cô và Hoắc Hoành đều không phát hiện ra!
Là ai làm đây?
Đang yên đang lành sao lại có người chụp trộm cô chứ?
Khoảng thời gian đó, ngày nào cô cũng ở trong nhà riêng của Hoắc Hoành, không ra ngoài lấy một lần, sao đám người kia tìm được cô?
Nhiếp Nhiên khẽ cau mày lại, nhìn chằm chằm bức ảnh kia không lên tiếng. Trong đầu cô đang suy đoán người chụp bức ảnh kia là ai.
Lần này cô gặp anh là muốn cho anh một bất ngờ, cho nên trừ cô ra, sẽ không có người thứ hai biết mới đúng.
Nhưng đối phương lại ở thành phố A đợi cô…
Đột nhiên trong đầu cô lóe lên một chuyện.
Tin nhắn xác nhận chuyến bay!
Nhiếp Dập!
Nhất định là nó!
Chỉ có nó biết mình ngồi chuyến bay này!
Ngày đó chỉ có nó nhìn thấy thông báo ở điện thoại của mình.
Trừ nó ra, Nhiếp Nhiên không nghĩ ra được người thứ hai.
Nhiếp Dập…
Nhiếp Nhiên gọi tên nó trong lòng, đáy mắt lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.
Nguồn : we btruy en onlin e.com
Ha ha! Mới có một khoảng thời gian không gặp mà thằng nhóc này lại học được bản lĩnh giả vờ ngoan ngoãn trước mặt mình, sau đó đâm mình một dao rồi!
Vậy thì người nặc danh tố cáo phía sau cũng rất dễ đoán được.
Diệp Trận!
Thật không hổ là mẹ con ruột, chỉ có cô là trở nên ngây thơ thôi!