Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1770
CỐ Ý TRÁNH ANH TA
Tiến độ huấn luyện của Nhiếp Nhiên vẫn như huấn luyện 400 mét mấy ngày trước, quấn miếng chì lên người, sau đó mang nặng 20kg bấm giờ chạy.
Quý Chính Hổ biết cô muốn dùng những thứ nặng này để tăng nhanh tiến trình huấn luyện của mình. Nhưng mỗi lần nhìn thấy cô chạy đến điểm cuối đều thở hổn hẳn đến gần như mệt lả đi, anh ta đều rất muốn bảo cô tháo những miếng chì kia ra.
“Bao nhiêu?” Thời gian nghỉ trưa, cô mang nặng hơn 30kg chạy khoảng năm vòng trong sân huấn luyện, sau đó dừng lại bên cạnh Quý Chính Hổ, lúc này cô đã không có sức mà nói nhiều hơn nữa.
“Hai mươi sáu phút.” Quý Chính Hổ nhìn con số trên đồng hồ bấm giờ, bình tĩnh nói.
Đã giảm được chín phút so với lần đầu tiên, là một sự tiến bộ không nhỏ.
Nhiếp Nhiên đứng đó không thể nhúc nhích nổi.
“Cho tôi năm phút nghỉ ngơi.” Đây là lần đầu tiên cô chủ động yêu cầu nghỉ ngơi với
Quý Chính Hổ.
“Được.” Quý Chính Hổ gật đầu đồng ý,
“Nhưng cô phải đi lại một lúc, không thể dừng lại ngay được.”
Sau khi vận động mạnh không được dùng lại ngay, như vậy sẽ không tốt cho tim, hơn nữa còn tích tụ máu. Nhưng lúc này Nhiếp
Nhiên không còn sức nữa, hai chân nặng nề giống như đổ chì, không thể động đậy, chưa ngã thẳng xuống đất đã rất giỏi rồi.
Hình như Quý Chính Hổ biết được, vì vậy anh ta chủ động tiến lên đỡ cô đi về phía trước, để cơ thể có được hồi phục một chút.
Lúc này đám người Hà Giai Ngọc ăn cơm xong ra khỏi phòng ăn thấy Nhiếp Nhiên được Quý Chính Hổ dìu đi, lập tức cau mày lại, “Không phải chị Nhiên bị thương đấy chứ?”
Câu này của cô ta khiến Dương Thụ và
Nghiêm Hoài Vũ chú ý, bọn họ đồng loạt nhìn ra phía sân huấn luyện. Thấy Nhiếp
Nhiên được Quý Chính Hổ dìu đi, họ vội vàng chạy tới.
“Tiểu Nhiên Tử, cô làm sao thế, bị thương ở đâu à? Bây giờ tôi sẽ đưa cô đến phòng y tế!” Nghiêm Hoài Vũ ngồi xổm xuống trước mặt cô, định cõng cô đến phòng y tế.
Hà Giai Ngọc thấy Nghiêm Hoài Vũ căng thẳng như vậy thì hơi ngẩn ra, sau đó chua chát nói: “Đúng vậy, để Nghiêm Hoài Vũ cõng chị đi đi.”
Nhiếp Nhiên đẩy tay anh ta ra: “Tôi không sao, chỉ là bị nhũn chân không đi nổi thôi.”
Mọi người kinh ngạc, sau đó quan sát cô một lượt, phát hiện ống quần cô không bị rách, cũng không chảy máu, lúc này mới yên tâm.
“Cậu đúng là liều mạng quá rồi.” Thi Sảnh thấy môi cô trắng bệch, lo lắng nói.
Phải liều đến thế nào mới có thể khiến cô không đi nổi, cần sĩ quan huấn luyện để thế này?
“Để tôi đỡ cô, đừng làm phiền sĩ quan huấn luyện.” Nghiêm Hoài Vũ đứng dậy, định nắm tay Nhiếp Nhiên.
Nhiếp Nhiên đã khôi phục lại, cô nghiêng người tránh tay anh ta, “Tôi không sao.”
Nói rồi cô buông tay Quý Chính Hổ ra, đứng thẳng lên. Quý Chính Hổ biết chừng mực, lui về phía sau một bước.
Nghiêm Hoài Vũ lúng túng giơ tay giữa không trung, đáy mắt thoáng qua vẻ mất mát, sau đó thu tay lại. Kiều Duy nói không sai, quả nhiên là cô cố ý tránh mình.
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
“Nghỉ ngơi xong rồi, tôi muốn làm lại lần nữa.” Nhiếp Nhiên không biết lúc này
Nghiêm Hoài Vũ đang nghĩ gì trong lòng, bây giờ cô chỉ một lòng muốn nhanh chóng huấn luyện, tranh thủ huấn luyện, không tiếc bất cứ giá nào để huấn luyện.
Quý Chính Hổ thấy sắc mặt cô đã khôi phục lại bèn gật đầu.
Đám người kia sợ Nhiếp Nhiên bị thương hoặc ngã xuống nên đều đứng nhìn cô chạy.
Chạy xong một vòng nữa, cô nhìn thời gian, cau mày lại, định tiếp tục.
Họ thấy thành tích của Nhiếp Nhiên, thấy rất khó hiểu, rõ ràng chị Nhiên đã liều mạng huấn luyện như thế rồi, sao mãi mà thành tích không tăng lên?
Nhưng do họ không biết Nhiếp Nhiên quấn miếng chì trên người lúc huấn luyện, chỉ có buổi tối cô mới tháo ra. Một là vì cô không muốn Cửu Miêu nhìn ra giới hạn
của mình, đối với kẻ địch thì lộ ra càng ít càng tốt. Hai là muốn thích ứng với trọng lượng trên người để tối được huấn luyện tốt hơn.
Cho nên ban ngày thành tích của cô mới tệ đến thế.
Vì vậy, những người đó bắt đầu lo lắng sốt ruột thay Nhiếp Nhiên. Chỉ có Lý Kiêu là trầm ngâm nhìn cánh tay Nhiếp Nhiên một cái nhưng không nói gì.
Kết thúc giờ nghỉ trưa, huấn luyện hằng ngày buổi chiều đương nhiên nhẹ nhàng hơn so với huấn luyện riêng của cô rất nhiều, cũng rất dễ vượt qua.
Đến buổi tối ăn cơm xong, học xong một tiếng là Nhiếp Nhiên lại đến sân huấn luyện.