Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1708
EM ĐIÊN RỒI À? MAU ĐI ĐI!
Lúc này, trời đã sáng trưng. Đống lửa bên trong phòng vẫn cháy, nhiệt độ rất dễ chịu. Mà sở dĩ có thể ấm áp thế này là công của tất cả những cái ghế gỗ trong nhà máy bỏ hoang này. Những cái ghế đó bị Nhiếp Nhiên phá hủy hết thành từng miếng gỗ để làm củi đốt.
Nhiếp Nhiên cảm thấy lần này tới đây mặc dù không thể mặt đối mặt nói chuyện với
Hoắc Hoành một lần, nhưng có thể thấy anh bình an là đủ rồi.
Ngọn lửa cháy càng lúc càng mạnh hơn.
Nhiếp Nhiên sờ tay anh, nhiệt độ cơ thể anh đã giống với cô rồi.
Cô mặc lại quần áo vào cho anh, để tránh vết thương sẽ bị rách ra nên có rất nhẹ nhàng cẩn thận.
Đến khi mặc quần áo cho anh xong đã là buổi trưa, Nhiếp Nhiên lại nấu cho anh một bát cháo, dựa theo cách trước đó đút cho anh ăn.
Đến khi tất cả đã ổn thỏa, cô cảm thấy mình vô cùng mệt mỏi.
Hôm qua cô huấn luyện suốt một ngày, sau đó nhận được tin tức là lập tức đi máy bay đến đây, cả đêm không ngủ lau mồ hôi, hong quần áo cho anh, chịu đựng được đến bây giờ cũng đã là không dễ dàng.
Giờ thấy Hoắc Hoành ngủ yên ổn thế này, cộng thêm nhiệt độ trong phòng rất ấm áp, cô nằm xuống bên cạnh Hoắc Hoành nghỉ ngơi một lúc.
Có điều nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi, cô vẫn cảnh giác không buông lỏng chút nào.
Cho dù bên trong phòng hay bên ngoài, chỉ cần có một chút tiếng động là cô cũng có thể lập tức tỉnh lại.
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Bên trong phòng, lửa cháy rất mạnh, thỉnh thoảng phát ra tiếng vang tí tách.
Ngoài cửa sổ, hoàng hôn đã buông xuống.
Lúc này Hoắc Hoành nằm ở trên giường khẽ động đậy ngón tay.
Nhiếp Nhiên vẫn luôn nắm tay anh, động tác nhỏ này của Hoắc Hoành không thoát được khỏi cảm nhận của cô, Nhiếp Nhiên mở ngay mắt ra, ngẩng đầu lên nhìn anh.
Hoắc Hoành chậm rãi mở mắt ra.
Nhiếp Nhiên thấy cuối cùng anh cũng tỉnh lại, trái tim liền nhẹ nhõm đi, “Rốt cuộc anh cũng tỉnh rồi! Thế nào? Có khó chịu ở đâu không? Có khát không? Có đói bụng không?”
Hoắc Hoành vừa mới hạ sốt, đầu óc vẫn còn mơ hồ nặng nề, lúc nhìn thấy Nhiếp
Nhiên, anh ngẩn ra mấy giây, “Em… Diệp…
Nhiếp… em… anh… chắc anh vẫn còn ở trong mơ…” ( )
Anh lẩm bà lẩm bẩm, đây là lần đầu tiên
Nhiếp Nhiên thấy bộ dạng trẻ con của anh thế này.
Thật sự rất buồn cười.
Thấy anh nhắm mắt lại thật, Nhiếp Nhiên mỉm cười vội vàng trả lời: “Không, không, không phải anh sốt đến hồ đồ đâu, là em, là em! Em tới đây rồi, em đến tìm anh!”
Hoắc Hoành nghe thấy Nhiếp Nhiên nói thể thì mở ngay mặt ra.
Sau khi nhìn kĩ cô một lúc lâu, anh chậm rãi giơ tay ra vuốt ve khuôn mặt cô.
“Thế nào, đã xác định được chưa?” Nhiếp
Nhiên chống nửa người lên, cười tủm tỉm nhìn ngũ quan anh tuấn cùng với đôi mắt đang từ từ sáng lên của anh.
Hoắc Hoành thấy gương mặt quen thuộc nhưng lại không quen thuộc cùng với cảm giác tiếp xúc ở tay, đầu tiên là vui mừng, sau đó là lo lắng.
“Em điên rồi à! Em chạy đến đây làm gì, ai đưa em… a…”
Anh lo đến nỗi nhảy từ trên giường lên, kết quả không cẩn thận động đến vết thương của mình liền đau đớn ngã xuống.
Nhiếp Nhiên đỡ lấy anh, cau mày nói: “Anh mới điên ấy, vết thương của anh còn chưa khỏi, anh cử động mạnh thế làm gì!”
Hoắc Hoành che vết thương của mình, đau đến mức rịn cả mồ hôi trán.
Mãi cơn đau mới dịu đi được, anh thở hổn hẳn cau mày hỏi: “Ai đưa em đến đây?”
Nhiếp Nhiên không trả lời mà hỏi ngược lại: “Anh nói xem.”
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
Hoắc Hoành phiền muộn, “Anh chỉ báo tin tức về thôi, sao lại… sao chú ấy lại để em qua đây chứ!”
Chiều hôm qua sau khi tỉnh lại, anh biết ngày đó điện thoại đột nhiên ngắt kết nối, nhất định Nhiếp Nhiên sẽ lo lắng lắm, cho nên nhân lúc đám người kia không chú ý, anh đã lén gọi điện thoại cho Lý Tông Dũng nói mấy câu, báo bình an.
Không ngờ Lý Tông Dũng lại nhanh chóng dựa theo tín hiệu điện thoại của anh mà xác định vị trí thế này.
Thậm chí còn đưa cô đến đây!
Tuy đã thoát khỏi chỗ nguy hiểm nhất, nhưng dù sao cũng không phải là khu vực của mình, vẫn có nguy hiểm nhất định.
Hoắc Hoành không hiểu tại sao thầy mình biết rõ nơi này nguy hiểm mà lại vẫn đưa cô tới.
“Ngài ấy thấy em đáng thương, lo lắng cho anh cả ngày lẫn đêm không ngủ được, cho nên để em đến đây.” Nhiếp Nhiên nhìn thấu suy nghĩ trong lòng anh, nói thẳng.
Hoắc Hoành nghiêng người qua, cố gắng chống người lên, “Em đến đây bằng cách nào?”
“Em đi máy bay trực thăng đến.”
Hoắc Hoành vội vàng lắc đầu, “Thế này quá mạo hiểm, ngộ nhỡ…”
Nhiếp Nhiên vội vàng ngắt lời anh, nói:
“Em không ở lại quá lâu đâu, đêm nay em sẽ đi, em chỉ ở đây một ngày thôi.”
“Không được, như thế vẫn quá nguy hiểm, bây giờ em mau đi đi.” Hoắc Hoành không hy vọng Nhiếp Nhiên bị cuốn vào.
Nhiếp Nhiên đỡ anh, bất lực nói: “Em đã hẹn với người bên kia rồi, cho dù bây giờ đi thì anh ta cũng không ở đó. Em cũng không thể rời đi được.”
“Vậy anh bảo người của anh đưa em đi, cứ đến thành phố A trước, sau đó em lại đi máy bay về.” Hoắc Hoành muốn ngồi dậy gọi người.