Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1686
CHÚNG TA CHẮC CHẮN SẼ KHÔNG RỜI XA NHAU
Bây giờ Quân khu 9 và đội thủy quân lục chiến cùng với đơn vị Quân khu 2 đều đã lần lượt rời đi rồi, chỉ còn lại đơn vị dự bị vẫn ở lại chỗ này thôi.
Vì thế, các sĩ quan huấn luyện tập hợp hết binh lính của các tiểu đội lại, nói cho bọn họ biết tiến độ, chuẩn bị làm công tác dọn dẹp cuối cùng.
Hơn nữa, sau khi xong việc ở kho vũ khí đạn dược, bọn họ còn phải ở lại đây một khoảng thời gian nữa.
Nguyên nhân là…
“Xét thấy trong kế hoạch tấn công lần này, chúng ta xuất hiện rất nhiều điểm chưa ổn, vì thế cấp trên quyết định sẽ tiến hành một đợt huấn luyện ngắn ở trên đảo, mọi người lên tinh thần hết đi.”
Nghe tiếng hô cuối cùng của sĩ quan huấn luyện Quý, tất cả binh lính lập tức lớn tiếng trả lời: “Rõ!”
“Giải tán.”
Đợi đến khi tất cả các sĩ quan huấn luyện đều đi rồi, các binh lính đứng đó mới thả lỏng một chút.
“Lại còn phải ở đây thêm một thời gian nữa, tôi hơi nhớ cơm đơn vị rồi.”
Nam binh kia vừa mới phàn nàn đã bị Tôn
Hạo ở bên cạnh đạp cho một cái, “Xem xem cái đức hạnh của cậu kìa, bây giờ cậu nên nghĩ là tiếp theo chúng ta phải đối mặt với huấn luyện gì thì hơn.”
“Nhưng khó khăn lắm chuyện kho vũ khí đạn dược mới kết thúc, vậy mà chưa được nghỉ ngơi đã lại phải huấn luyện, tôi mệt lắm rồi!”
“Đúng vậy, chẳng được nghỉ ngơi đã bắt đầu huấn luyện.”
“Vừa mới qua ải sinh tử vong.”
Cả nhóm người ai oán kêu lên.
Tôn Hạo nghiến răng nghiến lợi nói: “Nghỉ cái gì mà nghỉ, sau khi nhìn thấy đám người Quân khu 9 mà cậu vẫn còn muốn nghỉ à? Có cần thể diện không hả! Mau đi phấn đấu đi! Thanh niên!”
“Cũng đúng, muốn đạt được độ cao như bọn họ thì cũng chỉ có thể liều mạng thôi.”
Một nam binh gật đầu.
“Liều mạng?” Tôn Hạo hừ một tiếng:
“Người ta đã sớm không màng đến mạng sống rồi! Nếu không có thể vào Quân khu 9 à? Các cậu ấy, chẳng trách không có bản lĩnh vào Quân khu 9, cảnh giới hoàn toàn
Kiều Duy nở nụ cười thần bí, “Đương nhiên là nói cho những người không nhìn thấu kia nghe rồi.”
Tôn Hạo không hiểu hỏi: “Vậy sao cậu không nói thẳng?”
“Cậu nói có hiệu quả tốt hơn tôi.”
Tôn Hạo mơ hồ gãi đầu, “Hiệu quả gì?”
Đương nhiên Kiều Duy sẽ không nói cho anh ta biết, chỉ vỗ vai anh ta một cái:
“Không có gì, tóm lại chuyện ngày hôm nay cảm ơn cậu.”
Nói xong, anh ta không để ý đến Tôn Hạo vẫn lơ mơ đứng đó nữa mà rời đi.
Mới đi được mấy bước, sau lưng đã truyền tới giọng Thi Sảnh, “Em nói mà, dây thần kinh của Tôn Hạo thô giống Hà Giai Ngọc, làm sao có thể biết nói lời như vậy. Hóa ra là anh xúi bẩy. Tại sao anh phải bảo Tôn
Hạo nói những lời này?”
Lúc đối mặt với Thi Sảnh, đương nhiên
Kiều Duy sẽ không nói dối, anh ta nói thẳng: “Còn không phải là vì muốn tốt cho
Nghiêm Hoài Vũ sao? Em cũng nhìn thấy sự cố chấp của cậu ấy với Nhiếp Nhiên rồi đấy, nhưng Nhiếp Nhiên đâu phải là người cậu ấy có thể có được, anh cũng không muốn cậu ấy lãng phí tình cảm quá mức thôi.”
“Chuyện này thì em đồng ý, nhưng anh chắc chắn nói thế là có thể hủy bỏ chấp niệm của anh ta à?”
Tình cảm của Nghiêm Hoài Vũ với Nhiếp
Nhiên sâu thế nào, tất cả bọn họ đều biết.
Nếu dùng mấy lời đó có thể đánh thức anh ta thế thì còn gọi gì là yêu nữa.
“Thử chút thôi, dù sao có còn hơn không.”
Kiều Duy nói.
Thi Sảnh nhướng mày lên cười, “Nghiêm
Hoài Vũ có anh em như anh đúng là may mắn.”
Kiều Duy cong khóe miệng lên, “Anh còn biết nói lời sến hơn cơ.”
“Cái gì?”
Kiều Duy cười tủm tỉm, lập tức đến gần cô ta một bước. Lúc này hai người cách nhau chỉ mấy centimet.
Khoảng cách đột nhiên thu hẹp thế này khiến Thi Sảnh giật mình, sau đó nghe thấy
Kiều Duy nói bên tai mình: “Cho dù tất cả mọi người đều chia tách, chúng ta cũng sẽ không bao giờ xa rời nhau.”