Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1683
KHÔNG ĐỢI ĐƯỢC HOÀNG TỬ CỦA CÔ
Lại thêm hai ngày trôi qua.
Đúng năm ngày Nhiếp Nhiên không ra khỏi cửa.
Cô không ra uống nước, không ăn cơm, cứ giam mình ở bên trong.
“Rốt cuộc cô ấy làm sao thế?” Lần này, ngay cả đội trưởng Vụ và đội trưởng Lưu cũng không hiểu hành động này của Nhiếp Nhiên.
“Không sao, không thoải mái thôi.” Thật ra
Lý Tông Dũng cũng biết cái cớ này quá vụng về.
Nhưng thật sự ông không tìm được cái cớ gì khác để có thể giải thích tại sao năm ngày Nhiếp Nhiên không ra khỏi cửa.
“Anh chắc chắn là cô ấy không thoải mái?”
Đội trưởng Vụ nghiêm túc hỏi.
“Đúng vậy, không thoải mái thì nên gọi quân y khám xem, nhốt mình ở bên trong làm gì?”
“Cô ấy không sao, cô ấy… sẽ không sao đâu.”
Lý Tông Dũng dốc hết sức chặn mọi lời nghi ngờ chất vấn thay Nhiếp Nhiên.
Nhưng cho đến buổi sáng ngày thứ bảy, cuối cùng Lý Tông Dũng cũng không chịu được nữa.
Bảy ngày, cho dù bên trong có nước thì cũng không ngăn được cô tự ngược đãi mình.
“Mau! Đến phòng chỉ huy lấy chìa khóa phòng Nhiếp Nhiên qua đây.” Lý Tông
Dũng nói với một binh lính bên cạnh mình.
Sau khi lấy được chìa khóa, Lý Tông Dũng lập tức đi đến cửa phòng Nhiếp Nhiên.
Người của đơn vị dự bị cùng với hai đội kia biết Lý Tông Dũng muốn đi mở cửa phòng
Nhiếp Nhiên thì cũng vội vàng chạy tới.
Nhưng lúc Lý Tông Dũng vừa mới cắm chìa khóa vào, còn chưa vặn khóa thì bên trong đã truyền tới một tiếng “ken két” lạnh lảnh.
Sau đó cửa được mở từ bên trong ra.
Nhiếp Nhiên mặc quân trang đi ra, bảy ngày không gặp, trông cô gầy đi hẳn, nhưng tinh thần hình như không tệ, cũng không có vấn đề gì quá lớn.
Tất cả mọi người đều yên tĩnh lại, ngay cả
Lý Tông Dũng cũng ngẩn ra.
“Cô…”
Ông còn chưa nói hết lời thì Nhiếp Nhiên đã lên tiếng: “Không phải ngài nói hôm nay đã hẹn với bên bệnh viện, bảo tôi đi cùng
Quân khu 9 à?”
Lý Tông Dũng ngẩn ra, sau đó gật đầu,
“Đúng.”
“Đến giờ rồi, đi thôi.” Nhiếp Nhiên khép cửa phòng lại.
Lý Tông Dũng gật đầu liên tục, “Được được được, vậy lát nữa cô đi cùng với người
Quân khu 9 đi.”
“Vâng.”
Trong tinh thần Nhiếp Nhiên rất bình thường, nhưng Lý Tông Dũng vẫn thấy hơi lo lắng. Vì cô bình tĩnh quá, bình tĩnh đến nỗi khiến người ta sợ hãi.
“À… cô có đói không, có muốn… ăn gì trước không?” Ông hỏi.
Nhiếp Nhiên gật đầu, “Được.”
“Mau mau mau, làm chút đồ ăn đi!”
Lý Tông Dũng ra lệnh, nước nóng và bánh bao nóng nhanh chóng được mang đến.
Nhiếp Nhiên dùng năm phút ngắn ngủi ăn
Xong tất cả.
“Cô có muốn ăn thêm nữa không?” Lý Tông
Dũng không yên tâm hỏi.
“Không cần, tôi no rồi.” Nhiếp Nhiên nói xong, thấy Lý Tông Dũng vẫn lo lắng, cô mới cười an ủi ông, “Yên tâm đi tiểu đoàn trưởng, tôi không sao đâu.”
Lời này của cô có ý ám chỉ khiến Lý Tông
Dũng khẽ thở phào nhẹ nhõm, “Không sao thì tốt, không sao thì tốt.”
Hà Giai Ngọc lập tức nhào tới, lo sợ nói:
“Chị Nhiên, chị dọa chết em rồi, em còn tưởng là chị bị làm sao nữa!”
“Yên tâm, tôi vẫn ổn, chỉ là giấc ngủ này hơi lâu mà thôi.”
Hà Giai Ngọc vừa lo lắng vừa sợ hãi, “Cái gì mà hơi lâu, là rất rất lâu! Bảy ngày trời, chị tưởng mình là công chúa Bạch Tuyết à?!”
“Đúng vậy, tôi đang đợi hoàng tử của tôi, nhưng mà hình như không đợi được, chỉ có thể tự tỉnh rồi.” 5
Tất cả mọi người thấy Nhiếp Nhiên vẫn có sức và tâm trạng nói đùa với Hà Giai Ngọc, biết cô không sao nên cũng yên tâm hơn.
Chỉ có Nhiếp Nhiên biết, cô thật sự đang đợi hoàng tử của mình.
Nhưng mà lần này cô không đợi được rồi.