Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1681
CÓ PHẢI ANH ẤY ĐÃ XẢY RA CHUYỆN RỒI KHÔNG?
Nhiếp Nhiên đứng ở trên sườn núi, lá cây trên đầu bị gió biển thổi qua phát ra tiếng vang xào xạc.
Cô nói: “Đúng vậy, con muốn vào Quân khu 9.”
Nhiếp Thành Thắng lấy được câu trả lời khẳng định của Nhiếp Nhiên, vui vẻ nói,
“Tốt tốt tốt, có chí khí, có chí hướng! Không hổ là con gái của Nhiếp Thành Thắng, ba ủng hộ con!”
Nhiếp Nhiên thấy vẻ mặt ông ta kích động thì thầm cười giễu.
Nhưng cô vẫn tỏ ra bình thản, “Ba đừng vui mừng quá sớm, vẫn chưa chắc có thể vào được. Quân khu 9 không dễ vào, trong quá khứ cũng không có mấy người của đơn vị dự bị có thể vào thẳng Quân khu 9.”
Nhiếp Thành Thắng tự tin nói: “Không đâu, ba tin tưởng con! Chắc chắn con có thể vào được!”
“Con cũng hy vọng có thể vào được, chỉ là chứng say sóng của con làm con rất lo.”
Nhiếp Nhiên đưa ra vấn đề này một cách âm thầm.
Mấy ngày trước cô nhớ rõ Nhiếp Thành
Thắng đã nói với mình rằng cho dù say sóng hay say xe cũng phải đồng ý. Rõ ràng ông ta không thèm quan tâm triệu chứng say sóng của cô. Bây giờ cô rất muốn biết
Nhiếp Thành Thắng sẽ trả lời mình thế nào.
“Không sao, say sóng phần lớn là do yếu tố tâm lý, sau khi con trở lại đơn vị bảo sĩ quan huấn luyện của con giúp, ba tin trải qua huấn luyện là con sẽ có thể cải thiện được.”
Ha!
Không tệ, không tệ, có tiến bộ!
Hình tượng cha hiền này nói thay đổi là thay đổi được ngay.
Nhưng sao gương mặt này càng nhìn càng cảm thấy đáng ghét thế nhỉ?
Trong ánh mắt mang theo ý cười của
Nhiếp Nhiên lóe lên chút lạnh lùng.
“Vậy nếu như con không thay đổi được thì làm thế nào?” Nhiếp Nhiên cố ý hỏi.
Nhiếp Thành Thắng nghiêm mặt lại, “Con còn chưa thử, làm sao có thể nói lời xúi quẩy như thế được? Con nên nghĩ rằng mình chắc chắn sẽ vượt qua được, sau đó
thành công tiến vào Quân khu 9 mới đúng!”
Nhiếp Nhiên cười nói: “Con cũng chỉ tùy tiện hỏi thế thôi, đương nhiên là con muốn vượt qua sau đó vào Quân khu 9 rồi, như vậy mới có thể làm rạng rỡ tổ tông nhà họ
Nhiếp.”
Vừa nghe thấy mấy chữ làm rạng rỡ tổ tông, Nhiếp Thành Thắng lập tức cười lên, gật đầu nói: “Đúng! Con có suy nghĩ này là đúng rồi! Nhà họ Nhiếp nuôi con, con phải làm nhà họ Nhiếp vẻ vang mới được!
Không thể bôi nhọ nhà họ Nhiếp! Tất cả đều phải lo nghĩ cho nhà họ Nhiếp, tất cả đều phải cân nhắc vì nhà họ Nhiếp!”
Nhiếp Nhiên thật sự muốn cười nhạt ba tiếng.
Vừa nãy còn nói cái gì mà mình lớn rồi có suy nghĩ của mình, không nhúng tay vào, kết quả… mới chỉ thăm dò một chút đã lập tức bại lộ.
Nhiếp Nhiên thật sự cảm thấy nói với ông ta thêm một câu cũng là lãng phí thời gian, lãng phí nước miếng.
May mà Nhiếp Thành Thắng tự nhận là đã xử lý xong Nhiếp Nhiên, cũng cho là không cần tiếp tục lãng phí thời gian với cô nữa.
“Được rồi, ba là sự đoàn trưởng nên không tiện ở lại ở đây quá lâu, ba về trước đây.
Con cũng về sớm đi.”
Thật ra Nhiếp Nhiên cũng chỉ mong Nhiếp
Thành Thắng có thể cắt sớm đi một chút, cô cười gật đầu, “Con biết rồi.”
Sau đó Nhiếp Thành Thắng nhanh chóng bỏ đi.
Không có Nhiếp Thành Thắng ở bên cạnh,
Nhiếp Nhiên lập tức cảm thấy không khí trong sạch hơn rất nhiều. Cô lại ngồi xuống nghỉ ngơi một lát, bỗng nhiên lại vang lên một loạt tiếng bước chân từ phía xa đến gần.
Nhiếp Nhiên cau mày lại, suy nghĩ đầu tiên chính là cái tên Nhiếp Thành Thắng khốn kiếp kia có thôi đi không hả!
Cô đang nghĩ liệu có nên thể hiện chút thái độ với ông ta không thì lại nghe thấy tiếng nói quen thuộc vang lên trong bụi cây phía sau.
“Bây giờ tình hình của nó thế nào rồi?”
Đó là tiếng Lý Tông Dũng.
Chắc là câu trả lời của người trong điện thoại khiến Lý Tông Dũng không hài lòng, tuy ông nói nhỏ, nhưng giọng nói vô cùng tức giận, “Không biết? Đã một tuần rồi, sao lại không có một chút tin tức nào liên quan tới nó?! Điều tra tiếp cho tôi! Nhất định phải tra đến lúc được thì thôi!”
Nó?
Nó là ai?
Nhiếp Nhiên cau mày lại.
Lúc cô đang định nghe kĩ thì Lý Tông Dũng lại nhỏ giọng hết mức ra lệnh với người trong điện thoại mấy câu, sau đó cúp máy.
Nhiếp Nhiên không biết tại sao trong lòng cứ có cảm giác không tốt lắm.
Cô vội vàng đứng lên, hỏi: “Xảy ra chuyện gì thế? Có phải là anh ấy gặp chuyện gì không?”
Rõ ràng Lý Tông Dũng không chú ý tới cô nên giật mình.
“Sao… sao cô lại ở đây?”
Nhiếp Nhiên cố chấp hỏi lại một lần nữa,
“Có phải anh ấy đã xảy ra chuyện gì không?”
Lý Tông Dũng cau mày lại, “Cô đang nói linh tinh cái gì thế? Chẳng lẽ điện thoại của tôi chỉ liên quan đến nó à?”
Nhiếp Nhiên và Lý Tông Dũng đứng cách nhau mấy bụi cây, dưới màn đêm, vẻ mặt cô vô cùng nghiêm túc, cô gằn từng chữ:
“Ngài đừng lừa tôi.”
Lý Tông Dũng nhìn đám người đang huyện náo cách đó không xa, sợ làm lớn chuyện thì sẽ không dễ xử lý. Ô ta quay sang nói với Nhiếp Nhiên: “Cô cùng tôi đến phòng làm việc một lát.”
Nói xong, ông bước nhanh lên trên thuyền,
Nhiếp Nhiên cũng lập tức đi theo.