Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1604
SỰ XUẤT HIỆN CHẤN ĐỘNG! TÔI KHÔNG ĐỒNG Ý!
Nhiếp Nhiên ăn mặc chỉnh tề đi từ trên máy bay trực thăng xuống.
Lúc này, ánh sáng mặt trời đã ló rạng, ánh nắng như mũi tên bắn qua tầng mây. Ánh sáng lộng lẫy phủ lên trên người Nhiếp
Nhiên khiến người ta ngẩn ngơ không mở nổi mắt.
Cô dửng dưng, đi qua bên cạnh những người của Quân khu 9. Sự bình tĩnh và khí thế ung dung của cô không thua gì đám binh lính đó.
Các thợ lặn chiến đấu trong đội thủy quân lục chiến đứng ở bên cạnh nhìn thấy vẻ mặt của cô, đều thì thào bàn tán.
“Nữ binh này là ai thế? Cũng là người Quân khu 9 à?”
“Không biết, người Quân khu 9 từ trước đến giờ đều thần bí, ai biết nữ binh kia rốt cuộc có lại lịch thế nào.”
“Nhìn dáng vẻ kia tôi cảm thấy là người
Quân khu 9 rồi, khí thế đó hoàn toàn không thua gì những nam binh kia.”
Lúc mọi người ở đây chắc chắn Nhiếp
Nhiên là binh lính Quân khu 9 thì Hà Giai
Ngọc lại hô lên đầy ngạc nhiên: “Chị Nhiên?”
Cô ta vừa hô như vậy, đám người lớp 6 cũng hoàn hồn lại từ chuyện của Diệp Tuệ Văn, chuyển tầm mắt lên trên người Nhiếp Nhiên.
Trong nháy mắt, người của đơn vị dự bị đều ngẩn ra.
Mà lúc này, người Quân khu 2 cũng kích động.
“Là Nhiếp Nhiên!”
“Thật sự là Nhiếp Nhiên!”
Đặc biệt là mấy người Ngô Sướng và Lưu
Hồng Văn quen biết Nhiếp Nhiên, còn có một đám binh lính từng được cô huấn luyện và cùng nhau tác chiến thì vẻ mặt đều hớn hở.
Dù sao cũng hơn một năm không gặp rồi!
Nhưng vì sự đoàn trưởng nhà mình vẫn còn ở đây, cho nên bọn họ không dám có động tác gì, chỉ có thể đứng ở đó nhìn cô.
Đội thủy quân lục chiến thấy người của đơn vị dự bị và đơn vị Quân khu 2 kích động như vậy thì đều hoang mang.
Nữ binh này rốt cuộc có lại lịch gì, tại sao người của hai đơn vị lại hưng phấn như vậy.
Chẳng lẽ là nữ binh thăng cấp từ Quân khu 2 đến đơn vị dự bị à?
Hình như cũng không đúng, Quân khu 2 không có nữ binh mà.
Hà Giai Ngọc nhìn Nhiếp Nhiên với ánh mắt sùng bái, “Trời ơi, chị Nhiên nhà tôi đi qua bên cạnh người Quân khu 9 đúng là ngầu quá rồi! Tôi sắp quỳ xuống mất!”
Lúc bấy giờ, Nhiếp Nhiên đã đứng yên ở trước mặt Lý Tông Dũng, hô to, “Tiểu đoàn trưởng!”
“Cuối cùng cô cũng đến rồi, tôi đã đợi cô rất lâu.” Lý Tông Dũng thở phào nhẹ nhõm, cười nói.
Nhiếp Nhiên nhún vai, “Nếu ngài không gọi điện thoại cho Diệp Tuệ Văn thì có thể còn phải đợi lâu hơn
Lý Tông Dũng cười, sau đó nói với mấy người bên cạnh: “Đi thôi, bây giờ người đã đến đông đủ, có thể đi vào rồi.”
Đội trưởng Lưu của đội thủy quân lục chiến cùng với đội trưởng Vụ đều nhíu mày, nhưng vẫn không nói gì, xoay người đi vào trong.
Chỉ có Nhiếp Thành Thắng đứng ở đó không nhúc nhích.
Không phải là ông ta sững sờ vì sự xuất hiện của Nhiếp Nhiên, mà là vừa rồi lúc cô con gái này đi từ xa qua đây, ông ta lại sinh ra một cảm giác xa lạ.
Người này thật sự là con gái mình sao?
Quan trọng hơn chính là, tại sao con gái ông ta lại là nhân vật then chốt của lần tấn công đảo này?
“Sư đoàn trưởng Nhiếp.” Lý Tông Dũng đã đi lên phía trước thấy ánh mắt Nhiếp Thành Thắng mang theo vẻ tìm tòi nghiên cứu nhìn vào bên trong thì nhắc nhở ông ta một tiếng.
Nhiếp Nhiên ở bên cạnh cũng quay ra nhìn ông ta.
Nhiếp Thành Thắng lập tức hoàn hồn đi theo.
Đến khi mấy nhân vật cấp cao đi vào bên trong khoang thuyền, các binh lính trên boong tàu mới sục sôi lên.
“Nữ binh này rốt cuộc có lai lịch gì thế?”
“Bất kể có lại lịch gì, một nữ binh như vậy làm sao có thể là nhân vật then chốt tấn công đảo được, lạ quá!”
“Đúng vậy, cô gái này có thể phóng bom nguyên tử hay có siêu năng lực giết không chết, mà lại phải rầm rộ tốn kém đón qua đây như vậy?”
Ngô Sướng đứng ở bên cạnh binh lính
Quân khu 2 lúc này mới đắc ý nói: “Các anh không biết hả, nữ binh này không phải là nữ binh bình thường đâu!”
“Sao lại thế?” Đám thợ lặn chiến đấu kia nghe thấy thế, nhao nhao hỏi.
“Hồi đó lúc Quân khu 2 chúng tôi đánh cướp biển, mấy lớp rơi vào bước đường cùng, chỉ có một mình cô ấy tới cứu viện, có lợi hại không!” Ngô Sướng giống như là
được thơm lây, nói.
Lưu Hồng Văn cũng bổ sung: “Còn nữa, cô ấy từng huấn luyện chúng tôi, trong những người từng được cô ấy huấn luyện có hai người thành công vào đơn vị dự bị, có điều một người trong đó lúc gia nhập xảy ra chút chuyện, cuối cùng mới không vào, người còn lại chính là Dương Thụ!”
Nói rồi, anh ta chỉ Dương Thụ trong đơn vị dự bị đối diện.
Người mấy lớp đứng ngoài cùng lập tức nôn nóng, “Cái gì? Nhiếp Nhiên từng huấn luyện các cậu? Sao chúng tôi không biết?”
Ngô Sướng cười phất tay, “Cho xin đi, làm sao cậu có thể biết được? Buổi tối chúng tôi theo dõi Dương Thụ mới phát hiện ra, sau đó càng ngày càng nhiều người đi.”
“Mẹ kiếp! Sao cậu không nói cho tôi biết!”
“Đúng thế, nói không chừng tôi cũng được Nhiếp Nhiên huấn luyện.”
“Tôi đã nói mà, sao tự dưng lúc ấy thể năng của các cậu lại trở nên lợi hại như vậy, hóa ra có người hướng dẫn!
Âm thanh bên này lập tức truyền đến tai fan não tàn Hà Giai Ngọc đứng đối diện, cô ta nhảy ra, nói: “Đâu chỉ có thế, chị Nhiên của chúng tôi lợi hại hơn nhiều! Hồi đó chị
Nhiên vì cứu đám dân đảo kia mà tay không đào mìn, sau đó dùng chỗ mìn đó nổ chết một hang ổ cướp biển.”
“Tay không?” Mọi người kinh ngạc hô lên.
“Đúng vậy, tay không! Chúng tôi dưới sự chỉ đạo của chị Nhiên, cũng đào.” Hà Giai
Ngọc hếch cằm lên, kiêu ngạo nói.
“Có bốc phét không vậy? Nghe điêu thế?”
Tay không đào mìn, phải có thủ pháp dỡ mìn thuần thục và tâm lý mạnh mẽ thế nào mới có thể làm được chứ?
Cho dù là bọn họ thì cũng không dám làm đến mức đó.
Hà Giai Ngọc hừ mũi, chỉ Uông Tư Minh và
Phương Lượng phía sau bọn họ, nói: “Anh không tin có thể hỏi hai người bọn họ, bọn họ cũng tham gia vào lần cứu viện đó.”
Hai người bị nhắc tên lập tức bị một đám người nhìn chòng chọc.
Phương Lượng cười, gật đầu: “Nhiếp Nhiên thật sự là một binh lính không tệ.”
Tất cả mọi người lập tức há hốc mồm.
“Dù sao chị Nhiên của chúng tôi mà ra tay, về cơ bản không có chuyện gì không giải quyết được.”
Là fan não tàn của Nhiếp Nhiên, Hà Giai
Ngọc thực hiện rất triệt để, không chỉ không kiêng nể gì tuyên dương sự tích anh dũng của Nhiếp Nhiên, còn khen ngợi
Nhiếp Nhiên không ngớt.
Mà Nhiếp Nhiên ở bên trong hoàn toàn không biết những chuyện này.
Bởi vì lúc này, cô đang họp khẩn cấp với đám người kia.
Là một nữ binh bình thường, cô có thể tiến vào phòng chỉ huy đã là một chuyện khiến người ta rất kinh ngạc rồi.
Nhưng càng làm cho người ta kinh ngạc hơn là cô lại không có phản ứng gì quá lớn với vinh dự này.
Cô chỉ ngồi ở trong góc, nhìn bản đồ hòn đảo trên máy chiếu, bình thản nghe Lý Tông Dũng nói.
Cảm giác tồn tại của cô nhỏ đến đáng thương.
Lý Tông Dũng ngồi ở vị trí trung tâm, nói với những người đang ngồi ở đây: “Lần này người của chúng ta nhận được tin tức, nói nơi này có giấu một kho vũ khí đạn dược, hơn nữa còn có mấy trăm tên cướp biển canh gác ở trong đó, cảnh giới vô cùng nghiêm ngặt, cộng thêm hoàn cảnh ở nơi này vô cùng xấu, nên đến bây giờ chúng ta vẫn không có cách nào lên đảo.”
“Đây là bản đồ của vùng biển này, mọi người có thể xem kĩ một chút.” Lý Tông Dũng dùng bút chỉ một điểm trên bản đồ,
“Vùng biển này nằm ở giáp ranh, được giấu kín bởi hai bán đảo phía sau. Hoàn cảnh bên trong đảo vô cùng xấu, dòng chảy ngầm, đá ngầm, sương mù dày đặc, khí độc đều ở trong đó, có thể nói là vô cùng nguy hiểm.”
“Vậy người của chúng ta đã đánh với đối phương chưa?” Đội trưởng Vụ của Quân khu 9 nghiêm túc hỏi.
Nhắc đến chuyện này, Lý Tông Dũng cũng rất đau đầu, “Vẫn chưa, chúng ta không thể lên bờ được. Xung quanh bọn chúng đều có dòng chảy ngầm và sương mù dày đặc làm bình phong che chở, hình như cũng bố trí lính gác, chỉ cần chúng ta xuất hiện sẽ tấn công từ xa.”
Đội trưởng Vụ cẩn thận quan sát bản đồ, cuối cùng nói: “Vậy thì tấn công một chỗ trong đó rồi cưỡng chế lên đảo.”
Cướp biển ở vùng biển này vô cùng quen thuộc hoàn cảnh trên biển, gần như đã biến cả hòn đảo thành khu lô cốt không thể nào xâm nhập.
Nếu đã như vậy, chỉ có thể tiến công bằng sức mạnh.
“Quân khu 2 và đơn vị dự bị yểm trợ, chúng tôi và đội thủy quân lục chiến trực tiếp lên đảo.”
Gần như tất cả mọi người ở đây đều đồng ý với đội trưởng Vu.
Bởi vì đội thủy quân lục chiến đã dùng rất nhiều phương pháp tập kích rồi nhưng đều không có bất cứ hiệu quả nào.
Còn người Quân khu 9 tới tiến hành tấn công thì chỉ là chuyện trong nháy mắt.
Lúc tất cả mọi người đều thông qua ý kiến này, ở trong góc lại vang lên một giọng nói,
“Tôi không đồng ý với phương án này.”