Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1588
LÀM NGƯỜI ĐẾN NƠI ĐẾN CHỐN
Những người ở bên cạnh cũng không nghe nổi nữa.
“Trương Nhất Ngải, cô là con gái sao lại ăn nói độc ác như vậy hả!” Diệp Tuệ Văn phản ứng đầu tiên.
Cô ta từng đồng hành với Nhiếp Nhiên trong một lần dã ngoại sinh tồn, cho nên ít nhiều cũng hiểu được con người cô.
Mặc dù ban đầu trong số những người không vừa ý với Nhiếp Nhiên thậm chí còn có cả cô ta.
Nhưng chính sự thay đổi nhận thức như vậy đã khiến cô ta biết, thật ra cái gì Nhiếp Nhiên cũng biết, cũng hiểu cả, chỉ là cô lười tranh chấp với đối phương, nhưng cô cũng sẽ khiến đối phương ăn đủ.
Cô là kiểu người nếu không ai chủ động khiêu khích cô thì cô sẽ không quan tâm tới người đó, càng lười giở thủ đoạn.
Cho nên nếu như nói chuyện này là Nhiếp
Nhiến lười nói cho mọi người biết có lẽ cô ta còn có thể tin được, còn nói Nhiếp Nhiên đạp lên người khác để leo lên thì Diệp Tuệ Văn cảm thấy không đúng.
“Đúng vậy, cho dù Nhiếp Nhiên không nói thì sao, đâu có ai quy định cô ấy phải nói.
Vốn dĩ là tự cô ấy phát hiện ra, cô ấy có quyền không nói.” Tôn Hạo cũng lập tức phụ họa.
“Đúng vậy, cô không phát hiện ra thì đó là vấn đề của cô, là do cô ngu, sao còn đi chửi mắng người ta? Đúng là cố tình gây sự!”
Nhiếp Nhiên quay đầu lại, lúc mọi người đang nói, cô không nhanh không chậm lên tiếng: “Cô cảm thấy tôi cần đạp lên ai để trèo lên? Cô à?”
Câu hỏi ngược lại của cô khiến sắc mặt Trương Nhất Ngải đỏ bừng.
Bàn về đánh đối kháng, cô ta không phải là đối thủ của Nhiếp Nhiên.
Bàn về kỹ thuật bắn súng, cô ta càng không cùng đẳng cấp với Nhiếp Nhiên.
Bàn về thể năng, cô ta cũng quá chênh lệch với Nhiếp Nhiên.
Đánh giá tổng hợp, cô ta không phải là đối thủ của Nhiếp Nhiên, càng đừng nói là bị Nhiếp Nhiên đạp lên.
Trương Nhất Ngải suy nghĩ một lúc, cuối cùng cô ta mới vội vàng nói: “Trong đơn vị của chúng ta có nhiều lính mũi nhọn, đặc biệt là lớp 1, bọn họ lợi hại hơn cô đúng không, cô hoàn toàn có thể đạp lên bọn họ.”
Nhiếp Nhiên khẽ cong khóe miệng lên,
“Người thông minh không cần tôi nhắc nhở, bởi vì bọn họ đều biết. Người ngu ngốc cũng không cần tôi nhắc nhở, bởi vì bọn họ không xứng để tôi đạp lên.”
Trương Nhất Ngải nghe thấy thế, mắt lập tức sáng lên nhìn về phía Hà Giai Ngọc,
“Hà Giai Ngọc, nghe thấy chưa, người ta nói cô ngu xuẩn kìa. Đây là chính miệng cô ta nói, tôi không thêm mắm thêm muối đâu đấy.”
Xem lần này Hà Giai Ngọc còn có thể mở miệng ra là gọi chị Nhiên nữa không.
Hà Giai Ngọc cảm thấy suy sụp.
Hóa ra trong mắt chị Nhiên, ngay cả tư cách bị đạp lên cô ta cũng không có.
Mặt cô ta ỉu xìu, ngay cả biểu cảm miễn cưỡng cũng không làm được.
Câu nói này của Nhiếp Nhiên sâu sắc, nhưng đúng là đã làm tổn thương người khác.
Tất cả mọi người đều biết từ trước đến giờ
Hà Giai Ngọc và Nhiếp Nhiên rất thân thiết, ban đầu Nhiếp Nhiên còn vì giúp Hà
Giai Ngọc mà không ngại bị xử phạt, đánh Trần Duyệt bị thương nặng.
Xét từ tình cảm này, nhất định Nhiếp
Nhiên sẽ nói cho Hà Giai Ngọc đầu tiên mới đúng.
Chẳng lẽ giữa hai người bọn họ xảy ra mâu thuẫn gì à?
Lúc tất cả mọi người đều cảm thấy kỳ quái,
Nhiếp Nhiên cũng nhìn Hà Giai Ngọc, sau đó đi qua hỏi Hà Giai Ngọc đang cúi đầu không nói gì, “Không đạt tiêu chuẩn, có buồn không?”
Hà Giai Ngọc thành thật gật đầu, “Có.”
Đâu chỉ là buồn, phải là đau lòng mới đúng.
Cô ta huấn luyện lâu như vậy, cố gắng lâu như vậy, cuối cùng còn chưa phát huy toàn lực, dốc hết sức lực thì đã bị định là không đạt tiêu chuẩn rồi.
Cảm giác đó thật sự là quá bứt rứt.
Nhiếp Nhiên lạnh lùng hỏi: “Vậy tại sao vừa rồi không chạy tử tế?”
“Em…”
Hà Giai Ngọc nhất thời cứng họng.
Cô ta không dám nói mình giở trò khôn vặt cố ý tụt lại cuối cùng vì để tiết kiệm sức lực, sau đó đợi đến lúc sát hạch mới thuận thế phát huy.
Ngay từ lúc thấy Hà Giai Ngọc chạy chậm,
Nhiếp Nhiên đã biết cô ta muốn làm gì rồi.
Chỉ có điều cô cố ý giấu giếm không nói mà thôi.
Cô muốn để cho Hà Giai Ngọc chịu sự dạy dễ.
“Có biết tại sao tôi nói cô ngốc không? Bởi vì rõ ràng Lý Kiêu đã nhắc nhở cô, nhưng cô vẫn không biết, thậm chí còn giở trò khôn vặt.”
Quả nhiên, lúc này Hà Giai Ngọc ngẩng đầu lên, hoang mang hỏi: “Lúc nào?”
Chị Kiêu nhắc nhở lúc nào, sao cô ta lại không biết?
“Không có sao? Một lần ở trong ký túc xá, cô ấy bảo cô nhanh lên, một lần ở lúc sát hạch, cô ấy nói với cô ý nghĩa của việc sát hạch, đó chẳng lẽ không phải là nhắc nhở à?”
Hà Giai Ngọc nhỏ giọng kháng nghị, “Khó hiểu như vậy làm sao em biết được? Chị nên nói với em đây thật ra là sát hạch, vậy chắc chắn em sẽ chạy tử tế.”
“Tức là chỉ cần không phải sát hạch, cô đều có thể hành động tùy tiện à?” Nhiếp Nhiên lập tức hỏi ngược lại khiến Hà Giai Ngọc nghẹn họng.
Nhiếp Nhiên thấy cô ta lại im lặng, bèn tiếp tục nói: “Cả đơn vị dự bị có gần 85% người vượt qua, cô cảm thấy trong 85% này có bao nhiêu người đoán ra đây là sát hạch?” 66
Đúng vậy, phần lớn mọi người đều mang suy nghĩ cứu người lao về phía trước, nên thậm chí còn có những người có thành tích tốt hơn bình thường một chút.
Làm người không thể chỉ mang đến công danh lợi lộc được.
Như vậy sẽ chỉ được một mất mười.
“Đã không làm được người thông minh, lại không muốn làm một người ngu xuẩn, vậy thì học làm người đến nơi đến chốn đi.”
Lời khiển trách của Nhiếp Nhiên khiến tất cả mọi người ở đây đều im lặng.
Đặc biệt là những người giở trò khôn vặt mà gánh kết cục thảm hại kia, bọn họ bắt đầu suy nghĩ lại chuyện đã qua.
Nghiêm Hoài Vũ thấy Hà Giai Ngọc cúi đầu nghe mắng, cuối cùng vẫn không đành lòng nhỏ giọng nhắc nhở: “Tiểu Nhiên Tử, bỏ đi…”
Hà Giai Ngọc mãi không nói gì đột nhiên lên tiếng: “Em xin lỗi.”
Đến bây giờ cô ta mới hiểu được, chị Nhiên không nói cho cô ta, không phải là đạp cô ta để leo lên như Trương Nhất Ngải nói, mà là dùng sự thật để dạy dỗ cô ta, đồng thời khiến cô ta nhớ kĩ lần dạy dỗ này.