Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1517
CÓ BẢN LĨNH CÔ BẮN CHẾT TÔI LÀ ĐƯỢC
Nhiếp Nhiên cau mày: “Anh làm gì thế?”
“Vết thương của cô bị ngâm trong nước quá lâu, nhất định phải đi ra ngoài chữa trị ngay lập tức.” Mạc Thừa ôm cô đi tới xe.
“Đi ra ngoài chữa trị?” Nhiếp Nhiên ngẩn ra, tức giận: “Anh điên rồi à? Anh biết mình đang nói cái gì không?”
Mạc Thừa cũng lạnh giọng nói: “Cô bị thương không chữa trị mới là điên.”
“Mạc Thừa!” Nhiếp Nhiên hô lên khiến
Mạc Thừa phải dừng bước lại, cúi đầu nhìn người trong lòng.
Lúc Mạc Thừa ôm mình, Nhiếp Nhiên theo bản năng siết cổ áo hắn, lúc này cuộn tròn trong lòng hắn nhìn vô cùng điềm đạm đáng yêu.
Ít nhất hắn cảm thấy như vậy.
Nhưng cô gái “điềm đạm đáng yêu” này bởi vì tiếng hô vừa rồi mà choáng váng, hít sâu một hơi, cố gắng hỏi hắn: “Chắc trực thẳng đến rồi chứ?”
Nếu như hắn nghe hiểu lời mình thì nên biết bây giờ bọn họ đang đối đầu với nhau, hắn chạy vào đây để thoát thân.
Nhưng hắn lại hờ hững nói: “Chắc là đến rồi.”
Khi đó hình như là có người gọi điện thoại cho hắn nói trực thăng gì đó, nhưng lúc đó hắn đã trên đường vào núi từ lâu rồi, khi nhận được tin tức của tên béo là hắn không quan tâm gì nữa mà đi vào đây.
Cho nên cũng chỉ có thể nói là chắc thôi.
“Cái gì gọi là chắc!” Nhiếp Nhiên thật sự cạn lời, rốt cuộc tên này hờ hững với chuyện này đến mức nào đây?
Đây chính là chuyện liên quan đến vấn đề sống chết của hắn!
Chẳng lẽ hắn lái xe chạy đến đây không phải chạy thoát thân, mà là ngắm cảnh núi rừng à?
“Vậy rốt cuộc anh muốn đi ra ngoài làm gì?” Nhiếp Nhiên hỏi thẳng.
Hắn tùy tiện đi ra ngoài, ngộ nhỡ gặp người Quân khu 9, sẽ bị bắt sống.
Mạc Thừa cứ như không hiểu, chỉ hỏi: “Vết thương của cô thành ra thế này rồi, không ra ngoài, muốn bị nhiễm trùng đến chết à?” Nói đến cuối, hắn còn lẩm bẩm: “Hắn nỡ nhưng tôi không nỡ.” (0)
Dù hắn nói nhỏ nhưng vẫn bị Nhiếp Nhiên nghe thấy, cô nhất thời cảm thấy vô cùng đau đầu, giọng mệt mỏi: “Rốt cuộc anh làm gì thế?”
Cô đã nói thẳng vậy rồi mà tên này vẫn cố ý giả vờ không hiểu sao?!
“Đưa cô ra ngoài chữa trị.” Mạc Thừa vẫn thẳng thắn nói.
Nhiếp Nhiên giận điên lên: “Chữa cái gì mà chữa! Bây giờ anh nên coi tôi là con tin tìm cho mình một con đường sống mới phải!”
Mạc Thừa ngẩn ra, sau đó cười lên: “Hóa ra cô lo lắng cho tôi.”
Nhiếp Nhiên thật sự không biết nên nói cái gì nữa. Không phải người này bị Quân khu 9 dồn ép đến mức thành kẻ ngu rồi chứ?
“Mạc Thừa, rốt cuộc anh có rõ thân phận của chúng ta bây giờ không!”
“Rõ, nhưng cô bị thương, phải trở về.” Nói xong hắn lại ôm cô đi về phía xe.
“Anh…”
Có vẻ hắn rất vui, còn cười nữa.
“Không.”
“Mạc Thừa, mẹ kiếp anh thần kinh à! Anh có tin tôi bắn chết anh thật không!”
“Đúng, tôi thần kinh.”
Nhiếp Nhiên thật sự không giận nổi nữa: 66
Ai bảo bây giờ cô bị thương?
Đánh, không đánh lại được.
Mắng, đối phương còn nhận hết.
Cô có thể làm thế nào?
Không thể làm gì nên cô gọi: “Dương Thụ!”
Quả nhiên Dương Thụ bước nhanh tới bên cạnh Mạc Thừa, giơ tay chặn đường hắn:
“Để cô ấy xuống, cô ấy không muốn đi với anh.”
“Cậu cảm thấy giữa việc cô ấy không muốn và cô ấy có thể sẽ tàn phế, tôi sẽ chọn cái nào?” Mạc Thừa ngẩng đầu lên nhìn anh
Nhiếp Nhiên giãy giụa: “Này! Anh làm gì thế, mau bỏ tôi xuống!”
Cô khom người giống như con tôm nhảy trong ngực hắn khiến Mạc Thừa không ôm chặt được, cau mày quát: “Cô còn làm loạn nữa, tôi sẽ đích thân ôm cô…”
Còn chưa nói xong hai chữ “ra ngoài” đã bị gí súng vào cổ.
Nhiếp Nhiên lạnh lùng nói: “Thả tôi xuống.”
Mạc Thừa cúi đầu nhìn cô, không chỉ không giận mà còn toét miệng cười rực rỡ như ánh mặt trời: “Có bản lĩnh cô bắn chết tôi đi, như vậy cô có xe đi ra ngoài chữa trị, còn giải quyết một mối họa cho biên giới, cô còn lập được công lao.”
Hắn tin chắc Nhiếp Nhiên sẽ không nổ súng. Từ sau hôm uống rượu, hắn đã hiểu cô rồi. Hắn biết Nhiếp Nhiên không phải loại người lấy oán báo ơn.
“Mạc Thừa, anh có thôi đi không!”
ta, nói vô cùng rõ ràng: “Biết tại sao cô ấy không thích cậu không? Là vì cậu làm việc không quyết đoán, cũng không dám gánh vác. Nếu như chỉ biết sợ, vậy cậu cũng chỉ có thể làm đầy tớ của cô ấy chứ không phải là người đàn ông của cô ấy.” 2