Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1411
DÂNG TẶNG BẤT NGỜ
Hai người mới vừa trốn xong, tiếng bước chân phía xa đã đến gần, đi kèm với tiếng bước chân là tiếng nói chuyện.
“Có phải lão đại của chúng ta bị chuyện lần trước của Dự Xuyên dọa sợ rồi không? Sao thấy một chiếc xe quân đội đã bắt chúng ta lục soát toàn diện, phiền chết đi được!”
Giọng gã đàn ông kia rất mất kiên nhẫn.
Tên thuộc hạ bên cạnh vội vàng suyt một tiếng: “Nhỏ tiếng thôi! Trì lão đại vì chuyện
Dư Xuyên bị vây quét nên khoảng thời gian này rất khó chịu, nếu nghe thấy lời này cẩn thận bị bắn chết ngay đấy.”
Có lẽ tên kia nghe xong cũng sợ, vội vàng
nhỏ giọng sửa lại, trong lời nói mang theo mấy phần lấy lòng: “Tao cũng chỉ than phiền mấy câu thôi, coi như tạo nói linh tinh đi…”
Sau đó hai người tách ra đi một vòng xung quanh.
Dương Thụ nghe thấy ba chữ “Trì lão đại” thì kích động kéo áo Nhiếp Nhiên. Nhưng
Nhiếp Nhiên ấn tay anh ta lại, vẻ mặt vẫn vô cùng nghiêm túc. Dương Thụ thấy thế tưởng là cô đang kiềm chế cơn giận, cũng không dám làm gì nữa, yên tĩnh đợi bên cạnh cô.
Qua khoảng năm sáu phút lại thấy hai tên kia đi một vòng dưới sườn núi về, không phát hiện ra cái gì, một gã trong đó lại bắt đầu nói chuyện.
“Nhưng mày nói xem, Dư Xuyên bị vây quét, lão đại của chúng ta cũng chiếm hang ổ của hắn rồi, sao vẫn không vui thế? Nếu là trước kia phải ăn uống no say ba ngày để chúc mừng mới đúng.”
Tên còn lại nói: “Mày thiển cận nó vừa vừa thôi, mày chỉ thấy lão đại của chúng ta cướp hang ổ của Dư Xuyên, sao không nhắc đến chuyện cái tên Mạc Thừa không biết xấu hổ kia tập kích địa bàn của lão đại, còn tranh giành mấy địa bàn của Dự
Xuyên với chúng ta!”
“Dù nói thế nào thì cuối cùng cũng giải quyết được Dư Xuyên rồi! Đây cũng là một chuyện đáng mừng.”
Tên còn lại mắng: “Nói mày ngu đúng là không sai chút nào! Đó là lão đại của chúng ta giải quyết à? Đó là người của quân đội giải quyết!”
“Không phải vẫn như nhau à, dù sao cũng đều giải quyết rồi.”
“Sao có thể như nhau được! Chúng ta ra tay thì tính là mâu thuẫn nội bộ, chỉ đơn thuần là cướp địa bàn mà thôi! Quân đội ra tay có nghĩa là thanh trừ, đó là bao vây tiễu trừ, chứng tỏ chúng ta thành cái đinh trong mắt người ta rồi, hiểu chưa? Dự
Xuyên là người đầu tiên, tiếp theo nói không chừng chính là chúng ta! Mày nói xem lão đại vui nổi không!”
Tên thiển cận nghe thế cũng cảnh giác hơn: “Mày nói hình như cũng có lý.”
“Chứ còn gì nữa!”
“Như mày nói, vậy chúng ta sẽ thành người tiếp theo à?” Gã kia căng thẳng.
“Sợ cái gì! Tên Dự Xuyên ngu xuẩn kia bị quân đội tiêu diệt là chuyện sớm hay muộn, nhưng Trì lão đại của chúng ta biết nhìn xa trông rộng, đã sớm chuẩn bị rồi.”
Gã này rất đắc ý.
Tên kia tò mò hỏi: “Chuẩn bị cái gì?”
Gã kia nhìn xung quanh, sau đó thấp giọng trả lời: “Nghe nói là có vũ khí bí mật ở trong quân đội.”
“Hả?! Thật hay giả thế? Vũ khí bí mật gì, nói nghe xem…”
“Tao cũng nghe người khác nói như vậy thôi…”
Hai gã thầm thì với nhau, tiếng bước chân cũng xa dần.
Nhiếp Nhiên và Dương Thụ lại nghe thấy hết không sót một chữ.
“Xem đi! Tôi nói không sai chứ, đúng là có người tên Trì Tranh Bắc đó! Tiểu đoàn trưởng muốn dồn cô vào chỗ chết thật!”
Đợi hai gã kia đi rồi, Dương Thụ vội vàng nói với Nhiếp Nhiên.
Nhiếp Nhiên chậm rãi đứng lên nhìn hai gã đã đi xa, sắc mặt lạnh như băng nhưng không nói gì.
Dương Thụ thấy ánh mắt cô, biết cô tin lời mình rồi. Anh ta không biết phải khuyên nhủ cô thế nào, chỉ vụng về muốn dời tầm mắt cô, sau đó lại nhớ đến lời hai tên kia vừa nói: “Mà vừa rồi bọn chúng nói để vũ khí gì trong đơn vị? Cô nói xem sẽ là vũ khí
bí mật gì? Liệu có nguy hiểm cho đơn vị không?”
Vũ khí bí mật?
Ha ha!
Chắc là bọn chúng nói Cửu Miêu.
Chỉ tiếc, Cửu Miêu đã chết rồi.
Nhiếp Nhiên cười lạnh, trong đầu đột nhiên lóe lên một suy nghĩ, cô cũng khóe miệng lên cười: “Nếu Lý Tông Dũng quyết định như vậy, tôi sẽ dâng tặng cho ngài ấy một sự bất ngờ!”
Đường chân trời phía xa hiện lên ánh sáng bàng bạc, khiến nụ cười của cô càng thêm khát máu mà tàn nhẫn.
Dương Thụ chỉ cảm thấy sợ hãi. Anh ta chưa từng thấy Nhiếp Nhiên thế này bao giờ. Từ khi biết cô, anh ta luôn lặng lẽ đi bên cạnh cô nhưng đến bây giờ vẫn cảm thấy mình luôn không hiểu được cô.
Giống như giờ phút này, anh ta thấy Nhiếp
Nhiên trước mặt giống như đang thay đổi gì đó, lại giống như chẳng thay đổi gì cả…